Ai thèm quan tâm anh ấy có hiểu phong tình hay không? Mình cũng có sống với anh ấy đâu...
Nhưng đi coi mắt với anh, cũng không phải là đầm rồng hang hổ gì, chẳng lẽ anh ấy có thể ăn cô sao?
Tần Nhu cảm thấy gia hỏa Lục Diễm này càng bị trưởng bối bức hôn, lại càng phản kháng mạnh.
Đối tượng hẹn hò thế này cũng tốt, ít nhất là sẽ không mặt dày mà dạn quấn lấy cô.
Tần Nhu âm thầm gật đầu: anh ấy phản kháng thì mặc anh ấy, chỉ cần có thái độ đúng mực với mình là được, như vậy là có thể lừa được lãnh đạo và đám người chờ xem kịch vui.
Thuận tiện, cũng có thể rửa sạch tiếng xấu của Tần Nhu.
Tần Nhu leo lên giường, giấu kỹ tiền và phiếu thịt đi, sau đó đi xuống giường, cô định đi rửa chiếc ca tráng men vừa lấy này.
Cô ôm chiếc ca tráng men đó, âm thầm tặc lưỡi ngHĩ: Sao chiếc ca tráng men này lớn vậy? Nó thật sự là ca? Chứ không phải chiếc bát to?
Sau khi ấn định ngày gặp mặt với Lục Diễm, dường như lãnh đạo sinh ra cảm giác áy náy với cô, còn phê chuẩn riêng cho Tần Nhu một ngày nghỉ phép.
Tần Nhu: "...?"
Vị sĩ quan quân đội này có đáng sợ đến vậy không?
Tần Nhu là người trong cuộc mơ hồ, không biết rằng theo quan điểm người ngoài đứng xem, người gai góc như Lục Diễm và cô nhóc hạt tiêu này gặp nhau, sẽ sinh ra hiệu quả hóa học cực kỳ đáng sợ, lại làm người tê dại da đầu.
Tóm lại, có ngày nghỉ là vui rồi.
Tần Nhu trở về phòng ký túc xá thu dọn qua loa, mang theo tiền và phiếu định mức, lại thay bộ đồ bình thường, hai rưỡi chiều rời khỏi đại viện đoàn văn công.
Đầu tiên là cô đến cửa hàng bách hóa và cửa hàng thực phẩm không thiết yếu, sau đó ra bến xe Tân Thành bắt một chiếc xe đò nhỏ, ngồi xóc nảy hơn một tiếng đồng hồ, tới nông trường Mộc Khẩn.
Trước mắt là những dãy nhà gạch gói, có tường gạch bao quanh. Người lớn đã sớm cầm công cụ lao động đi ra ngoài nông trường làm việc, thím ngồi bóc hạt đậu, trẻ con nối đuôi nhau truy đuổi đùa giỡn nhau.
Sự xuất hiện của Tần Nhu thu hút sự chú ý của rất nhiều người, cô đi bộ đến trước một gian nhà dân cũ nát, trước cửa có ba tầng cầu thang, bên cạnh đó trồng ít rau xanh, nhưng đã bị người đạp đổ.
Trên ván cửa cũ nát dính đầy bùn đen phân lừa, cửa sổ dán giấy bị thủng vài lỗ lớn, ban ngày trong nhà có người, nên cửa cũng không khóa, Tần Nhu đẩy cửa đi thẳng vào nhà.
Vừa bước vào nhà, Tần Nhu đã nhìn thấy một người phụ nữ mặc tạp dề đang cúi người nhặt đá và lá cây mục nát, phân bò cứng nằm ngổn ngang trên bàn, trên tường, dưới đất ... gần cửa ra vào.
Người phụ nữ kia mặc bộ quần áo vải tối màu, quàng chiếc tạp dề màu trắng, trên chiếc tạp dề màu trắng đã sớm dính đầy vết bẩn màu xám tro. Nhận thấy có người tới, cô ấy sợ lại có người tới gây chuyện, ai ngờ ngẩng đầu lên nhìn thấy người đến là Tần Nhu, trong mắt cô ấy tràn đầy kinh ngạc.
Người phụ nữ để mái tóc ngắn ngang tai, khuôn mặt có ba bốn phần giống Tần Nhu, chỉ là cô ấy có đôi mắt hạnh to tròn, đôi môi dầy.
Nhìn thấy Tần Nhu, cô ấy ngây ngẩn còn chưa kịp lên tiếng, hai đứa bé trong nhà đã chạy ra, vây quanh bên cạnh Tần Nhu, vui vẻ nói: “Dì nhỏ!!"
"Mẹ! Dì nhỏ!! dì nhỏ tới!!"
Tần Nhu bật cười nhìn về phía Tần Miên, gọi: “Chị!"
"Em gái à, tại sao em lại tới đây?" Tần Miên rất vui khi thấy em gái ruột tới chơi, cô ấy giơ tay lên lau lau mặt, quay sang nhìn thấy nhà cửa bừa bãi, trong lòng cô ấy lại khó chịu, vội cầm chổi lên quét qua nhà cửa.
Tần Nhu đi giúp cô ấy dọn dẹp, ngoài miệng nói: "Em tham gia hội diễn nhận được phần thưởng, hôm nay lãnh đạo đặc biệt phê chuẩn cho em một ngày nghỉ."
"Em gái chị giỏi quá!" Tần Miên cười nói, cô ấy đưa tay đánh nhẹ vào mu bàn tay của Tần Nhu: “Ai cần em dọn dẹp, em dẫn bọn trẻ qua kia ngồi đi, Quyên Quyên, con đi rót nước cho dì nhỏ đi ngươi mang đứa trẻ đi ngồi bên kia, Quyên Quyên, con đi cho rót nước."