Chương 34: Thanh niên tri thức đến thôn (2)

Cả hai vị lãnh đạo của đại đội Thanh Sơn đều nghiêm mặt, một bộ dáng đều là đến giáo huấn đứng ở cửa nhà khu thanh niên tri thức, khiến cho nhóm người này đều lo lắng.

Lý Thành Vũ đứng cùng với các thanh niên trí thức khác, nhóm thanh niên trí thức cũ trong nhà cũng đi ra, đứng một bên chờ ông nội Viên và đại đội trưởng lên tiếng.

Lý Nguyên Cẩm chắp tay sau lưng, nhàn nhã nhìn xung quanh. Mới vừa rồi cậu đã lái xe một vòng trong thôn để khảo sát tình hình.

Đại đội trưởng nhìn thấy nhiều nữ thanh niên tri thức như vậy, mặt liền trầm xuống không muốn nói chuyện. Nhóm người này sau này sẽ rất hay gây sự với nhau đây.

Ông nội nói rất nghiêm túc:

"Tình hình ở điểm thanh niên tri thức là như vậy, có bốn phòng, có thể chen thì chen, không thể chen thì đi đến nhà các xã viên thương lượng ở cùng. Không nên tuỳ tiện lên núi, nếu không gặp hậu quả thì tự mình gánh chịu."

Hiện tại, có năm thanh niên trí thức cũ, ba nam và hai nữ. Ba chàng trai ở hai phòng, hai cô gái mỗi người một phòng. Trong phòng có giường và lò sưởi rất lớn, ba nam năm nữ mới tới chia nhau ở chung một phòng thì cũng không vấn đề gì.

Nhưng mà, nhóm thanh niên tri thức nữ mới nhìn hai cô gái cũ, thấy trước đây họ được ở mỗi người một phòng liền không hài lòng. Còn tưởng là cũng được mỗi người một phòng như vậy.

Rõ ràng khi còn ở nhà, cũng là một đống người chen một phòng, nhưng xuống nông thôn thấy như vậy họ lại không vui.

Đại đội trưởng thấy mấy cô gái này đều là một bộ dáng không bớt lo lại càng không cao hứng, nhưng cũng không có cách, ông không thể đuổi họ về.

"Có thể mượn lương thực từ đại đội, mỗi người tối đa 50 cân lương thực thô hoặc 20 cân lương thực tinh. Trong hai ngày tới, mọi người hãy nghỉ ngơi và chuẩn bị, sau đó sẽ bắt đầu làm việc. Mỗi ngày sẽ có xe bò vào thành, mọi người tự sắp xếp thời gian. Nếu ai vi phạm quy định trong đội, đừng trách đại đội sẽ báo cáo lên xã."

Bị báo cáo lên công xã sẽ không được duyệt về thành, câu nói này khiến mọi người đều ủ rũ.

Chờ nhóm thanh niên trí thức lần lượt xách hành lý vào phòng họp, Lý Tam bước tới cười nói: "Không biết trong đội có phòng trống nào không? Chúng tôi muốn thuê."

Ông nội Viên nghe cậu nói chuyện, cũng biết người này trước đó đã giúp cháu gái mình. Được rồi, có thể giúp cậu một chút.

"Phòng trống có, nhưng cần phải sửa chữa, còn phải trả tiền."

"Tiền không thành vấn đề."

Đại đội trưởng vểnh tai nghe: "Mặt sau khu nhà thanh niên tri thức, có một phòng bỏ hoang ở đó, tuy hơi bất tiện nhưng nếu sửa chữa phòng bếp và xây tường thì có thể sử dụng được."

Ông nội Viên gật đầu: "Nếu các cậu đồng ý, có thể ở tạm trong phòng y tế một vài ngày, chờ khi nào sửa xong thì chuyển qua đây."

Lý Thành Vũ nhanh chóng đồng ý: "Vậy làm phiền đội hỗ trợ sửa chữa phòng, chúng tôi sẽ cần nấu ăn, chỉ cần có chỗ ở là được. Tiền nguyên vật liệu chúng tôi sẽ trả đủ."

Đại đội trưởng vui vẻ: "Được, tôi sắp xếp người đến, còn sửa như thế nào các cậu có thể thương lượng với xã viên."

Ông nghĩ đến việc sửa chữa phòng bếp, xây tường, có thể sẽ cần đào giếng và cải tạo đất, giúp cho xã viên kiếm thêm thu nhập.

Sau này nếu bọn họ trở về thành, phòng ở vẫn thuộc về đại đội, ông cũng cảm thấy hài lòng.

Thấy tiểu tử này hiểu chuyện như vậy, ông cũng thấy thuận mắt, nhưng nhìn lại Lý Thành Vũ gầy gò, ông không khỏi thở dài.

Ông nội Viên nói: "Đi thôi, tôi sẽ dẫn các cậu đến phòng y tế." Phòng y tế có nơi ở cho bác sĩ, Viên Hưng Quốc đã về nhà, nên có thể mượn tạm.

Bên này, trong nhà, nhóm thanh niên trí thức bắt đầu họp. Người phụ trách nam là Hà Giác, đã đến đại đội Thanh Sơn bảy năm, làm giáo viên ngữ văn trong đại đội. Bình thường ngoài việc thông báo một số việc của đội, anh ta cũng không can thiệp vào chuyện riêng tư của các thanh viên khác.

Người phụ trách nữ là Dương Đình Đình, đã ở đây năm năm. Cô ấy vừa đính hôn với một người trong đại đội và sẽ kết hôn năm sau.

Hà Giác nói: "Đại đội này vốn không có mấy thiện cảm với thanh niên trí thức. Các thanh niên trí thức cũ đã bỏ ra rất nhiều công sức để thay đổi thái độ của xã viên. Chỉ cần chúng ta làm tốt nhiệm vụ của mình, đại đội sẽ không làm khó chúng ta."

Dương Đình Đình tiếp lời: "Hơn mười năm trước, đã có nhiều thanh niên trí thức đến đây, nhưng chỉ có một vài người quay trở lại thành phố. Hy vọng các đồng chí mới, sẽ kiên định lao động và cống hiến xây dựng nông thôn."

Một nữ thanh niên trí thức cũ khác tên Tôn Chiêu Đệ nói:

"Thư ký đại đội và đại đội trưởng mọi người đều thấy, vợ của thư ký là một người dễ gần, nếu không liên quan đến đứa nhỏ thì rất dễ nói chuyện. Nhưng vợ của đại đội trưởng thì không thường giao tiếp với chúng ta. Không nên đắc tội với những người phụ nữ và trẻ nhỏ trong thôn."

Thanh niên tri thức Tưởng mới đến liền hỏi: "Trong đội có phải có một bé gái khoảng sáu tuổi, trắng trẻo mập mạp rất đáng yêu không?"

Dương Đình Đình cười đáp: "Người cậu nói là cháu gái của thư ký, trong thôn chỉ có duy nhất một cô bé trắng trẻo, mập mạp. Cha cô bé là quân nhân, sáng nay mới về đại đội."

Nhóm thanh niên trí thức mới sắc mặt không khỏi có chút lo lắng, đám thanh niên tri thức cũ nhìn thấy thì biết chắc chắn có chuyện gì đó đã xảy ra.

Nhưng mà họ cũng ăn ý không hỏi thêm. Ai lại muốn dính vào chuyện xui xẻo chứ!

Cuối cùng, trong ký túc xá nữ, hai thanh niên trí thức cũ và hai thanh niên mới ở chung một phòng, bên khác ba thanh niên mới ở một phòng. Còn ở bên ký túc xá nam, ba thanh niên trí thức cũ ở một phòng, và ba thanh niên tri mức mới khác ở một phòng...