Chương 33: Thanh niên tri thức đến thôn

Trong khi mọi người đang trò chuyện thì bác gái cả đã vào bếp để chuẩn bị thêm thức ăn. Viên Mãnh về nhà cho nên bà nội Diệp lấy ra cả gà và thỏ muối, chuẩn bị cho con trai và Hạ Phàm một bữa ăn thịnh soạn.

Bác trai Viên nhìn thấy tiểu Viên Viên ôm chặt lấy ba ba, trong lòng không khỏi thấy mất mát. Nhưng sau một hồi suy nghĩ, ông lại bình tĩnh lại. Dù sao thì, đứa trẻ nhỏ này đều là một tay ông nuôi nấng lớn lên.

Ông nội Viên đã sai cháu trai đi mua rượu, tiện thể đưa cháu trai nhỏ trở về nhà. Ông và các con, cùng Hạ Phàm, ngồi lại trò chuyện trong nhà chính.

Viên Viên không muốn rời bỏ ba ba, còn Viên Thanh thì muốn hiểu rõ hơn về đại lão, nên cả hai cô bé đều ngồi trong nhà chính nghe chuyện của người lớn.

Viên Mãnh không nói nhiều. Ông nội Viên và anh trai hỏi cái gì ông đáp nấy, nhưng đều tránh nặng tìm nhẹ, còn những chuyện khó khăn thì không hé răng nửa lời.

Viên Viên nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng cũng chen vào hai câu. Hạ Phàm thì luôn mỉm cười nhìn mọi người trò chuyện, thỉnh thoảng lại véo véo bím tóc nhỏ của bé.

Tiểu Viên còn đang chăm chú nghe ba ba nói chuyện đây, véo véo làm bé bị phân tâm liền nhăn mặt với hắn.

Hạ Phàm thật sự muốn cười chết rồi, quả nhiên trêu chọc đứa bé luôn mang lại vui sướиɠ.

Đợi một lúc thì cơm cũng nấu xong rồi, bà nội Diệp gọi mọi người đến ăn. Tiểu Viên Viên ăn được một nửa thì lăn vào lòng ba ba ngủ quên như heo nhỏ luôn rồi.

May mắn là bà nội đã để lại cho bé một ít gà hầm nấm thơm ngào ngạt, bé tỉnh dậy thì có thể ăn.

Lại nói về nhóm thanh niên tri thức, trên đường về đại đội Thanh Sơn, bác trai Triệu lái xe bò chậm rãi đi đằng trước, bảy thanh niên trí thức đi theo phía sau, thỉnh thoảng xe bò cũng dừng lại để mọi người nghỉ ngơi.

Lý Thành Vũ bên kia đã hỏi kỹ đường đi, lái xe cùng với chú nhỏ đi trước.

Dọc đường, nhóm nam thanh niên tri thức trông vẫn còn tốt, nhưng các cô gái thì mệt mỏi đến mức hoài nghi nhân sinh. Vì xảy ra chuyện trước đó nên không ai dám oán hận nửa câu.

Ban đầu, bác trai Triệu dự định mang hành lý về trước rồi quay lại đón mọi người, nhưng vì nhóm thanh niên trí thức mới lo lắng về hành lý nên họ quyết định cùng nhau đi chậm lại.

Sau hơn ba giờ, họ mới đến được đại đội Thanh Sơn. Bác trai Triệu dẫn mọi người đến cửa khu nhà ở của thanh niên trí thức rồi nhẹ nhàng mang đồ vật xuống khỏi xe bò.

Ông nội Viên và đại đội trưởng đã chờ sẵn ở đó. Đại đội trưởng tỏ vẻ không kiên nhẫn, còn ông nội Viên thì cau mày.

Ông trước khi đi ra ngoài đã nghe cháu gái nhỏ cáo trạng.

Viên Viên còn chưa biết ba ba và chú Hạ Phạm đã chuẩn bị để "trả thù" cho mình. Vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ, còn đang chuẩn bị ăn cơm, liền nghe ông nội nói sẽ đến gặp nhóm thanh niên trí thức. Bé liền bắt đầu cáo trạng.

Ôm chặt ông nội, Tiểu Viên Viên kể hết những uất ức mà mình phải chịu, anh họ đứng bên cạnh cũng gật đầu đồng tình. Ông nội Viên nghe xong thì mặt mày khó chịu.

Tuy cháu gái mắng người ta xấu xí là không đúng, nhưng cũng là vì bảo vệ anh trai. Lại nói, chính là nữ thanh niên tri thức kia bắt đầu trước.

Họ tuy là nông dân, nhưng cũng biết phân biệt rõ phải trái, không chủ động gây sự nhưng cũng không sợ gây sự.

Nhóm thanh niên trí thức mới đến này vẫn chưa hiểu rõ tình hình, vẫn nghĩ mình là những người cao cao tại thượng ở thành phố, chính là quá thiếu kiến thức.