Viên Thanh vừa vui mừng vừa kích động, không chỉ được gặp Viên thượng tướng mà còn cả viện sĩ Hạ Phàm!
Đại lão Hạ Phàm khi còn trẻ quá là đẹp trai rồi, nếu sống ở thời hiện đại chắc chắn sẽ là một ngôi sao nổi tiếng. Là người đứng đầu trong lĩnh vực vũ khí của Hoa Quốc, Hạ Phàm đã giúp đất nước từ bị coi thường trở thành cường quốc .
Viên Thanh nhớ lại lần cô đến tham dự hội nghị ở thủ đô, lúc đó còn dũng cảm hỏi Hạ Phàm vài câu.
Hiện tại cảm thấy mình chết cũng không đáng tiếc, cô thật sự quá may mắn rồi.
Ánh mắt nóng rực của Viên Thanh bắn quá, Hạ Phàm nghiêng đầu, mỉm cười với cô.
Viên Thanh: SOS...SOS...Trái tim thiếu nữ của cô sắp vỡ rồi
Viên Mãnh nói sơ về thân phận của Hạ Phàm với Viên Hưng Quốc và bác trai Triệu. Bác cả Viên đề nghị mọi người nhanh chóng quay về, lúc này Viên Viên mới chợt nhớ đến Phùng Duyệt.
Bé chạy đi tìm ba để cáo trạng. Từng câu từng chữ người ta mắng bé, bé đều nhớ kỹ.
Bây giờ, Viên Viên có ba chống lưng!
Phùng Duyệt lập tức lo lắng, cô ta biết mình đã chọc phải một đại nhân vật. Gia đình Phùng Duyệt chỉ là công nhân trong xưởng thị bình thường. Chẳng qua cô ta ỷ lại thân phận Kinh thị của mình để kiêu ngạo.
Viên Mãnh trên mặt không có biểu tình, yên lặng lắng nghe lời cáo trạng của con gái. Sau khi bé nói xong, ông xoa đầu con gái rồi nhìn về phía những người xung quanh.
Mắt nhìn về Lý Tam dừng lại một chút, rồi nhìn về phía Phùng Duyệt.
Ánh mắt cao cao tại thượng, như liếc nhìn con kiến hôi của ông khiến cô ta run rẩy, không dám nhìn thẳng.
Viên Mãnh nói: "Đừng tưởng bản thân mình thông minh. Bắt nạt con gái ta, đương nhiên phải trả giá."
Phùng Duyệt sợ hãi, định cãi lại nhưng Viên Mãnh đã quay đi. Mọi người xung quanh không biết ông sẽ làm gì, chuyện này chỉ dừng lại ở đó?
Hạ Phàm dùng tinh thần lực để truyền âm: "Tối nay cho cô ta hưởng thụ điện giật."
Tiểu Viên Viên nhoài người lên vai ba ba, và khi ba quay lại, bé vừa vặn đối diện với vẻ mặt sợ hãi của Phùng Duyệt, liền le lưỡi trêu: "Lêu lêu lêu."
Phùng Duyệt nuốt nước bọt, không dám lên tiếng.
Viên Mãnh cùng anh cả Triệu nói chuyện một lát, rồi dẫn theo mọi người lên xe Jeep. Hạ Phàm ngồi ở ghế lái, còn Viên Mãnh ôm con gái ngồi bên cạnh. Long phượng thai cùng bác cả Viên cùng nhau ngồi ở ghế sau.
"Chúng ta cũng đi thôi," anh cả Triệu nói, không mặc kệ những thanh niên tri thức đó nghĩ gì, tự mình chậm rãi trên đường đuổi theo.
Nhóm thanh niên theo sau, không ai dám nói gì.
Lý Tam nhìn theo chiếc xe đang xa dần, xoa xoa cằm. Tuổi còn trẻ mà có khí thế mạnh mẽ như vậy, thật là khó gặp.
Chờ khi Lý Thành Vũ đạp xe đến, cậu nhanh chóng chở chú nhỏ đuổi theo xe quân đội.
Trong xe, Viên Mãnh che chở cho con gái bằng một tay, tay còn lại thì bị cô bé nắm chặt.
Viên Viên có nhiều điều muốn nói, nhưng biết không thể nói ra. Bé chỉ có thể kể cho ba nghe, mình ở đây không có ba ba bên cạnh thương tâm như thế nào, ngay cả chuyện bị nữ phụ độc ác Viên Đa Đa bắt nạt cũng không quên.
Đều nói mình ăn cơm cũng nhớ ba ba, đi ngủ cũng nhớ ba ba, lên núi gặp heo rừng, đào được nhân sâm cũng nhớ tới ba ba.
Viên Mãnh lắng nghe chăm chú, không nói gì.
Viên Thanh cảm thấy choáng váng. Em họ của cô chắc chắn là kịch bản đoàn sủng phúc bảo đi! Đào nhân sâm, đánh lợn rừng không phải những điều cô luôn muốn làm nhưng sợ hãi sao?
Viên Thanh nghĩ rằng mình không thiết cần phải cố gắng nữa, chỉ cần ôm chặt đùi em họ là có thể nằm thắng rồi.
Viên Phương vẫn còn đang đắm chìm trong cảm giác kích động "mình đang ngồi trên xe ô tô", trên dưới sờ sờ xem, cũng không mấy để ý đến những gì Viên Viên đang nói.