Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 70: Được Đoàn Sủng Bé Con Dùng Khoa Học Hưng Quốc

Chương 30: Lý Tam

« Chương TrướcChương Tiếp »
Viên Viên khϊếp sợ, tức giận đến nổ tung. Nhưng bé không biết đáp trả ra sao, bé chỉ học kiến thức, cũng không học mắng chửi người khác.

Tiểu Viên Viên từ khi sinh ra đến giờ đã gặp được đối thủ lớn nhất, vừa sốt ruột liền khóc lớn: "Hu hu, ba ba..."

Bác cả Viên và bác trai Triệu đều hoảng hốt, lo lắng mà dỗ bé. Viên Thanh thì điên cùng tính toán hậu quả của việc đánh thanh niên tri thức bên đường.

Bác cả Viên vốn cũng không muốn tính toán với một cô gái, nhưng lúc này cũng lên tiếng: "Đồng chí thanh niên tri thức, xem thường nông dân? Cô có chắc mình có thể chịu trách nhiệm về những gì mình nói không?"

Bác trai Triệu nói thêm: "Lãnh đạo vĩ đại cũng xuất thân là nông dân đấy!"

Đám thanh niên tri thức nguyên bản nghĩ chuyện đứa trẻ khóc là bình thường, còn đang lầm lũi đi về phía xe bò đặt hành lý, ai ngờ lại nghe những lời này từ bác cả Viên và bác trai Triệu.

Họ không thể ngờ mâu thuẫn nhỏ này lại có thể bị đẩy lên đến mức nghiêm trọng như vậy, thành nói xấu lãnh tụ vĩ đại, nếu điều này truyền đi thì Phùng Duyệt xác định là chết chắc.

Bọn họ cũng không nghĩ lại, lời của Phùng Duyệt, cản trở quốc gia tiến bộ bị truyền đi sẽ có hậu quả ra sao.

Sắc mặt của nhóm thanh niên trí thức cũng trở nên căng thẳng, còn Phùng Duyệt thì mặt mày trắng bệch.

Viên Viên không hiểu hết những lời sắc bén ấy, chỉ biết rằng bản thân rất buồn. Họ bắt nạt bé vì bé không có ba ba bên cạnh.

Nếu ba ba ở đây, ai dám như vậy với bé? Chỉ cần một ánh mắt của ba, những kẻ xấu xí kia sẽ phải khϊếp sợ.

Trong phút chốc, bé liền nghĩ hay là cứ như vậy huỷ diệt đi. Tất cả huỷ diệt rồi thì có phải bé sẽ được gặp lại ba ba không?

Bé một tay nắm chặt sợi dây chuyền, cảm thấy như mình đã bị cả thế giới từ bỏ.

Gần xe bò của đại đội là cung tiêu xã, Lý Tam đã phái Lý Thành Vũ đi mua xe đạp, dù sao sau này Lý Thành Vũ ở đây cũng cần dùng tới.

Lúc này Lý Tam chỉ có một mình, đứng tựa vào tường, hai tay nhét trong túi áo.

Lý Tam nguyên bản đứng một bên xem chiến, thấy Tiểu Viên đáng yêu cãi nhau với thanh niên trí thức, còn cảm thấy bé con này thật lợi hại. Nhưng bây giờ bé con khóc lớn, khiến cậu thấy nữ thanh niên tri thức kia thật chướng mắt.

Cậu từ từ tiến lại gần phía sau bác cả Triệu đang ôm tiểu Viên, nhìn bé con đang ghé vào vai của bác cả.

Tiểu Viên Viên khóc đến hụt hơi, nước mắt nước mũi chảy ròng, thấy có người nhìn mình với vẻ mặt không biểu cảm, bé còn tưởng là người xấu, đưa tay định đánh cậu một cái nhưng không trúng.

Đáng tiếc, tay quá ngắn, không đánh được.

Luôn luôn tự xưng đã gặp qua đủ lại chuyện lớn, Lý Tam, lần đầu thấy một đứa trẻ đáng yêu như vậy.

Cậu lặng lẽ nhìn Tiểu Viên một lúc, rồi quay sang Phùng Duyệt.

Dù Phùng Duyệt có kiêng kị lời nói của bác cả Viên và bác trai Triệu mà không nói gì nữa, nhưng ánh mắt cô ta vẫn thể hiện sự kiêu ngạo đắc ý khi cãi nhau thắng, đặc biệt khi nhìn thấy Tiểu Viên khóc thảm hại, cô ta chỉ cảm thấy bé như vậy thật đáng đời!

Lý Tam nheo mắt, tiến về phía cô, rồi đột ngột đạp mạnh.

Phùng Duyệt chưa kịp kêu la đã bị hất văng ra xa mấy mét, ngã xuống đất, "Loảng xoảng" một tiếng.

Các thanh niên trí thức xung quanh cũng bị va chạm, ngã ngồi xuống đất rồi hét lên, tạo nên một khung cảnh vô cùng hỗn loạn. Những người khác đứng xem cũng không dám lại gần.

Lý Tam thu chân lại, nhẹ nhàng cười: "Ôi, xin lỗi, bị rút gân."

Phùng Duyệt ngã xuống không thể đứng dậy, ôm bụng nói với giọng yếu ớt: "Cậu... Tôi sẽ báo cáo cậu với ban thanh niên trí thức, tôi sẽ đi đến đồn công an... Khụ khụ..."

Lý Tam lạnh lùng đáp: "Cứ tự nhiên."

Người này thật độc ác, nhưng Tiểu Viên thích! Bé con ngạc nhiên đến mức quên cả khóc, "Nấc" một tiếng.

Lý Tam cười và tiến lại gần Tiểu Viên: "Đừng khóc."

Lý Nguyên Cẩm thanh thanh lãnh lãnh một người. Cậu với mấy đứa cháu trai trong nhà cũng không thường thân cận, lần đầu tiên dỗ một đứa trẻ.

Tiểu Viên nghĩ thầm: "Người tốt!"

Mọi người xung quanh đều bị sự mạnh mẽ của Lý Tam làm cho sợ hãi, đứng im không dám nói một lời. Một người có thể ra tay đánh người như vậy mà không sợ hậu quả, hoặc là lá gan lớn không sợ chết, hoặc là có bối cảnh lớn.

Dù là lý do nào thì họ cũng không dám đắc tội với cậu.
« Chương TrướcChương Tiếp »