- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Khoa Huyễn
- Thập Niên 70: Được Đoàn Sủng Bé Con Dùng Khoa Học Hưng Quốc
- Chương 29: Phùng Duyệt
Thập Niên 70: Được Đoàn Sủng Bé Con Dùng Khoa Học Hưng Quốc
Chương 29: Phùng Duyệt
Ánh mắt của Viên Viên rơi vào nam chính.
Ôi, vẻ ngoài của nam chính cũng không giống thẩm mỹ của Tinh tế. Người Tinh tế thường thích vẻ đẹp quý phái, giống như cha cô bé, người mà bé luôn coi là nam thần, cùng khí chất cao quý không ai sánh kịp.
Đại lão Lý Tam thì lại phù hợp với tiêu chuẩn tinh tế đó. Nếu cậu mà ở tinh tế, không chừng còn có thể trở thành siêu sao vũ trụ luôn đó.
Bác cả Triệu dẫn nhóm thanh niên trí thức đến bên xe bò: "Hành lý đặt lên xe đi, đông người quá, hôm nay chỉ có thể chở hành lý, mọi người phải đi bộ trở về thôn."
Vì đại đội của họ chỉ có duy nhất một con bò, không dám làm nó mệt mỏi.
Tưởng Tuyết, thanh niên tri thức đến từ Kinh Thị nghe vậy liền bực bội nói:
"Các ông đón tiếp thanh niên trí thức cũng không chịu chuẩn bị cho tốt? Từ đây về đội còn bao xa nữa? Chúng tôi đã ngồi xe lửa mấy ngày rồi, còn bắt chúng tôi phải đi bộ."
Bác cả Triệu tốt tính đáp lại: "Nếu không, tôi sẽ lái xe về trước, thả hành lý rồi quay lại đón các cô, các cậu. Khoảng hai tiếng nữa sẽ đến."
Phùng Duyệt, thanh niên tri thức cũng từ Kinh Thị bức xúc: "Chúng tôi không trông hành lý, đến lúc đó mất thì sao?"
Viên Phương đứng bên cạnh nghe thấy liền mất hứng nói: "Đại đội chúng tôi không lấy đồ của các cậu, với lại để đồ ở trong nhà có các thanh niên tri thức cũ trông coi."
Phùng Duyệt nhìn Viên Phương, nhìn bộ quần áo có miếng vá của cậu, ánh mắt khinh bỉ:
"Ai biết được, nhìn cái bộ dáng nghèo kiệt của cậu..." Nói xong, cô ta lại nhìn xe bò, che mũi rồi nói thầm, "Quần áo rách nát như vậy còn không vất đi, vả lại xe bò này cũng quá keo kiệt rồi."
Viên Thanh tức giận: "Ai cần cô đến đây? Muốn về thì lên tàu hoả quay về đi!"
Cô ở thế kỷ 21 cũng chưa thấy qua người xấu tính cay nghiệt như vậy, thích làm tổn thương lòng tự trọng của người khác.
Viên Thanh quyết định sau này sẽ mua thật nhiều quần áo cho anh trai, mặt một cái ném một cái!
Từ khi xuyên không đến đây, người cô thân thiết nhất chính là anh trai. Anh trai tiện nghi luôn đối xử tốt với cô.
Người Viên gia cùng bác cả Triệu đều không cao hứng. Đầu năm nay ở nông thôn, ai mà không mặc quần áo cũ? Nhà ai quần áo không mặc được liền vất? Viên gia không thiếu tiền cũng không làm được như vậy.
Nhưng những người thành phố kia thực sự quần áo không có miếng vá.
Bác cả Viên chưa bao giờ nghĩ rằng phong cách giản dị của mình lại khiến bản thân và người nhà bị người ta khinh thường.
Viên Phương cũng không có cách nào phản bác cô ta. Ở đại đội, cậu là cháu trai nhà thư ký, ở huyện thành, chú hai và thím hai đều là người tốt, cậu cũng chỉ tập trung vào học tập cho nên còn chưa trải nghiệm ác ý của xã hội.
Viên Viên phồng mặt, nhìn lại anh họ đang xấu hổ cùng chị họ vẻ mặt tức giận.
Tiểu Viên miệng còn dính sô-cô-la, anh họ của bé là tốt nhất.
Phùng Duyệt khinh thường nói:
"Chúng tôi hưởng ứng chính sách của nhà nước, tham gia xây dựng nông thôn. Sao, đại đội các người không chào đón chúng tôi? Tin hay không tôi sẽ cử báo với công xã các người có tư tưởng lạc hậu, cản trở sự tiến bộ của đất nước! Rõ ràng nghèo rách mồng tơi mà còn không chịu thừa nhận!"
Sắc mặt của bác cả Viên và bác trai Triệu lập tức thay đổi. Còn chưa kịp lên tiếng, Tiểu Viên Viên cực kỳ tức giận đã giơ tay chỉ vào Phùng Duyệt và hét to: "Đồ xấu xí! Không được bắt nạt anh trai và chị gái tôi!"
Đồ xấu xí chính là câu chửi mắng lợi hại nhất trong lòng Tiểu Viên Viên.
Phùng Duyệt:
"Con bé mập mạp kia, ba mẹ màu dạy dỗ mày kiểu gì? Nông dân đúng là nông dân, không có giáo dục?"
Nói xong còn hung hăng trừng mắt lườm bé con đang trong ngực bác cả Viên.
Ở độ tuổi này, cô gái nào mà chẳng quan tâm đến ngoại hình? Hơn nữa, Phùng Duyệt vốn đã xinh đẹp, các thanh niên trí thức khác cũng không đẹp hơn cô ta.
Nhưng nếu so ra, cô ta không xinh đẹp bằng đôi chị em nhà họ Viên, mặc dù hiện tại các cô còn nhỏ chưa nảy nở hoàn toàn, nhưng đã có nét đẹp khác biệt. Khiến cô ta ghen tị, do đó mà phát tiết với Viên Phương.
Viên Viên cảm thấy cãi nhau không liên quan đến cha mẹ. Bé rất tự hào về ba mình; ông đã nuôi dạy bé rất tốt!
Hơn nữa, Tiểu Viên cho rằng nông dân cũng không tệ, bé cảm thấy cuộc sống ở nông thôn thật sự tốt đẹp.
Viên Viên tức giận không nói nên lời, chỉ biết hét lên: "Đồ xấu xí! Chị là người xấu xí nhất! Cực kỳ xấu xí!" Giọng nói vang lên thật to.
Phùng Duyệt quát lại: "Con nhóc mập mạp! Đồ nhóc thối! Quê mùa!"
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Khoa Huyễn
- Thập Niên 70: Được Đoàn Sủng Bé Con Dùng Khoa Học Hưng Quốc
- Chương 29: Phùng Duyệt