Chương 24: Nhân sâm

"Đào...đào...nào."

Viên Viên quay đầu định nhìn Viên Hưng Quốc, nhưng nhớ bác cả bảo không được nhìn, nên cô bé chỉ có thể quay lưng lại nhỏ giọng gọi: "Bác trai, có sâm sâm ——"

Viên Hưng Quốc nhanh chóng xử lý mấy con heo rừng, nghe thấy giọng cháu gái nhỏ gọi mình. Giọng nói nhỏ xíu, đầy sợ hãi, cũng không dám kêu lớn.

Ông đi tới dưới tán cây thấy cháu gái đang đào một hố nhỏ, lộ ra một củ nhân sâm bị phá hỏng, bên cạnh là một nửa củ nhân sâm.

Này thật là... tạo nghiệp!

Viên Viên sốt ruột: "Bác trai, nhanh đào sâm sâm đi, không có heo heo ở đây."

Viên Hưng Quốc: "Bác sợ lợn rừng sao? Bác đây là đau lòng vì nhân sâm!"

Ông nhanh chóng chôn lại củ sâm: "Viên Bảo Nhi, chúng ta phải nhanh chóng xuống núi báo cho mọi người biết có heo rừng, nếu chậm thì người trong thôn sẽ gặp nguy hiểm."

Viên Viên gật đầu, có chút tiếc nuối.

"Bác trai nhớ kỹ địa điểm, tối nay sẽ quay lại đào lên."

Viên Hưng Quốc dẫn cháu gái vội vã đi về phía đội, Ông nội Viên cùng bà nội Diệp cũng phái đi tìm người.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Tiểu Bảo Bối lên núi, ai mà không lo lắng chứ.

Ông nội Viên còn mang theo món bánh rán hành mà Tiểu Viên Viên thích nhất, cùng với trứng vịt muối và một bình sữa mạch nha mà ông đã dùng tiền lương mua cho chái gái bảo bối.

Nghe nói Tiểu Bảo Bối buổi sáng chỉ ăn chút ít, có lẽ giờ đã đói bụng.

Viên Hưng Quốc thầm nghĩ: "Tôi không xứng có được ba thương mẹ yêu."

Đi một lúc, Viên Viên và bác trai cũng gặp được ông nội Viên. Cô bé vui vẻ, che miệng nhỏ, chạy đến trước mặt ông, nhỏ giọng nói: "Ông nội! Bác trai đào được sâm rừng đấy, còn có heo heo nữa!"

Ông nội Viên: ! ! !

"Chuyện gì xảy ra?"

Viên Hưng Quốc vừa đi vừa kể lại tình hình về lợn rừng cho Viên lão đầu. Ba người nhanh chóng trở về đội.

Thời gian gấp gáp, Viên Hưng Quốc cõng gùi, còn ông nội Viên ôm Tiểu Viên Viên.

Viên Viên ngồi trong lòng ông, vừa ăn bánh rán hành thơm ngon, vừa uống sữa mạch nha, cảm thấy thật hạnh phúc.

Bé chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi, được ông nội ôm vào lòng, cảm giác thật an toàn.

Trở về thôn, ông nội Viên ngay lập tức thông báo qua loa có lợn rừng xuất hiện, yêu cầu mọi người không vào núi trong vài ngày tới, nếu không gặp phải hậu quả thì tự chịu.

Sau đó, ông cùng đội trưởng dẫn theo mười mấy thanh niên trai tráng, nhanh chóng lên núi xử lý tình hình.

Viên Viên về nhà đã no nê, rửa tay rửa mặt xong thì đi ngủ.

Viên Hưng Quốc ăn hết nửa cái bánh rán hành, trứng vịt muối và nửa bầu sữa mạch nha còn lại mà cô bé ăn không hết.

Còn là vừa ăn vừa bị mẹ già cùng vợ chất vấn, biết hai bác cháu gặp năm con lợn rừng nguy hiểm như vậy, thiếu chút nữa cầm chổi đánh ông một trận.

Bác trai cả Viên Hưng Quốc bình thường điềm tĩnh, thái sơn đổ cũng không thay đổi nét mặt hôm nay phải chịu đánh đến nhăn mặt.

Chờ nhóm thanh niên mang lợn rừng náo nhiệt trở về, Viên Hưng Quốc lại nhanh chóng vào núi.

Tìm đến địa điểm kia, cẩn thận đào lên.

Thật sự là nhân sâm không dễ tìm.

Nhân sâm còn nguyên đất, có mùi thơm đặc trưng, hình dạng hoàn chỉnh, rễ cây chắc khỏe và mềm dẻo, không giòn.

Viên Hưng Quốc chưa từng thấy củ sâm nào tốt như vậy!

Năm đó, chú ba nhà ông từng đào được nhân sâm 50 năm, nhưng tiếc là do thời gian eo hẹp, nhân sâm bị rút ra, rễ cũng bị hư hại.

Củ sâm đó đã cứu sống vợ và con gái của ông. Hiện tại vẫn còn một được được bà nội Diệp cất giữ.

Nhân sâm này so với cái trong nhà còn tốt hơn. Đây cũng không phải núi sâu, nhiều người qua lại như vậy, có được nhân sâm tốt như vậy, thật sự quý giá.

Nhưng Tiểu Viên Viên đã phá hủy một chút.

Viên Viên: "Bé có làm gì sai đâu, chỉ là không có ba ba bé ở đây. Nếu ba ở đây, ông ấy có thể đào được 100 củ sâm mà không cần lo lắng!"