Chương 23: Lợn rừng

Viên Hưng Quốc cùng Tiểu Viên Viên hái thêm một vài loại thuốc, rồi chuẩn bị trở về nhà.

Đúng lúc đó, trong đầu Viên Viên vang lên giọng nói của hệ thống: "Ký chủ, phía trước có lợn rừng!"

Viên Viên dừng lại, hưng phấn kêu lên: "Bác trai, có heo heo! ! !" Giọng nói của cô bé đặc biệt kích động, vang vọng trong sơn cốc.

Viên Hưng Quốc: ! ! !

Quả nhiên chỉ một lát sau, từ xa đã nghe thấy tiếng đất rung chuyển cùng một loạt tiếng động mạnh. Một nhóm heo rừng đang uống nước bên bờ, nghe tiếng kêu của Viên Viên, chúng lập tức dừng lại rồi quay đầu chạy tới.

Viên Hưng Quốc nhanh chóng nhấc Tiểu Viên Viên lên, đặt bé vào trong gùi dược thảo rồi đeo gùi lên, lại tìm một cành cây chắc chắn để bám chặt vào thân cây: "Ngồi trong gùi đừng được ra ngoài nhé!"

Viên Viên có hơi hoảng loạn. Tại sao lại sợ heo heo nha, rõ ràng thịt heo kho tàu rất ngon mà!

Viên gia thường mua thịt heo, trong chuồng cũng nuôi hai con heo mập, nên cô bé nghĩ heo là loài yếu đuối, không có lực công kích.

Nhưng những con heo đang chạy đến không phải là những con heo trắng trẻo, mập mạp như ở nhà!

Viên Viên hỏi: "Thống Thống! Có thể khống chế heo rừng không?"

Hệ thống trả lời: "Ký chủ, tôi chỉ là hệ thống học tập, không có khả năng tấn công."

Hệ thống cũng sốt ruột, nó báo trước là để cô bé có thời gian chạy đi, ký chủ đừng có việc gì xảy ra nha.

Viên Hưng Quốc lấy ra một gói mê dược, rải xung quanh dưới tán cây, cùng đám cỏ phía dưới.

Chỉ một lát sau, những con heo rừng xông tới, điên cuồng đâm vào cây. Ông lại rắc thêm một ít mê dược nữa, bột bay lơ lửng trong không khí.

Viên Viên sợ hãi, mỗi lần cây bị đυ.ng, bé càng cảm thấy hoảng loạn hơn, nước mắt bắt đầu rơi xuống.

Tiểu Viên Viên cảm thấy mình đã làm ra chuyện ngu ngốc, chỉ có thể núp trong gùi và bịt miệng lại.

Bé nghĩ nếu cây bị đυ.ng đổ rồi, những con heo rừng sẽ ăn thịt mình, cô bé có nhiều thịt như vậy, chắc chắn sẽ khiến chúng no.

Bé muốn cứu bác trai!

Chính là thật có lỗi với ba ba, không thể tiếp tục tích năng lượng.

Viên Hưng Quốc chăm chú nhìn dưới tán cây, quả nhiên thấy hai con heo rừng bắt đầu loạng choạng và một thoáng liền ngã xuống đất.

Ba con heo rừng còn lại vẫn tiếp tục lao tới, nhưng một con đã ngã xuống vì trúng mê dược. Hai con heo nhỏ hơn có vẻ hoang mang, nằm gặm cỏ liền bị mê dược làm cho choáng váng.

Bác trai cả của bé không hổ là bác trai cả, đã đoán trước được tình hình.

Viên Hưng Quốc chờ một chút, thấy lợn rừng đều đã ngất xỉu, mới cõng gùi xuống khỏi cây.

Khi đặt gùi xuống đất, ông phát hiện Tiểu Viên Viên đang che miệng khóc, trông thật đáng thương.

Ông đau lòng, lập tức ôm cô bé vào lòng: "Đừng sợ, đừng sợ, heo đã ngất rồi, giờ đã an toàn!"

Viên Viên nhỏ giọng khóc: "Hu hu, bác trai, là con kêu heo đến... Nấc..."

Viên Hưng Quốc xoa đầu cô bé: "Không sao đâu, Viên Bảo Nhi chỉ là thích heo thôi."

Hệ thống cũng an ủi: "Ký chủ đừng sợ, gần đây không còn heo rừng nữa."

Viên Viên ngừng khóc, Viên Hưng Quốc đặt cô bé xuống sau một cây lớn: "Viên Bảo Nhi ngồi ở đây một chút, bác phải làm chút việc rồi sẽ đưa con về nhà."

Ông phải xử lý những con heo rừng này, tránh cho chúng tỉnh lại rồi chạy vào thôn.

May mà bây giờ còn sớm, nếu muộn nữa, chắc hẳn đám trẻ sẽ lại đến đây để cắt cỏ heo và nhặt củi.

Tiểu Viên Viên ngoan ngoãn ngồi xổm trên mặt đất, trong khi Viên Hưng Quốc dùng dao hái thuốc đi tới chỗ heo rừng.

Hệ thống muốn cho ký chủ thoải mái một chút, liền nói: "Kiểm tra đo lường phát hiện, dưới chân ký chủ có nhân sâm núi."

Viên Viên: "! ! !"

Tiểu Viên Viên nhớ rằng bà nội có giấu một nửa nhân sâm núi, nghe nói trị giá rất cao!

Vị trí này rất dễ tìm, từ mặt đất mọc lên những khóm cỏ dại, lá sâm có thể bị nhầm với những loại thảo dược khác.

Cô bé tìm một cành cây nhọn, theo chỉ dẫn của hệ thống, bắt đầu moi lên.