Chương 22: Lên núi hái thuốc (2)

Viên Viên bĩu môi trừng mắt nhìn Viên Hưng Quốc, cảm thấy ông nói không giữ lời.

Viên Hưng Quốc nghĩ nghĩ một hồi: "... Nếu không chúng ta đi chân núi xem?" Chỉ cần giả bộ đi một vòng rồi đưa cô bé về lại là được.

Viên Viên vui vẻ gật đầu: "Dạ." Cứ lên núi trước rồi nói.

Bà Diệp thấy Viên Hưng Quốc đã dỗ được cháu gái, liền cười tủm tỉm đi ra: "Ăn hai cái bánh bao nóng rồi hãy đi nhé."

Bánh bao trắng, dưa chuột muối tương, cùng với sữa mạch nha nóng hổi – đó là bữa sáng ngon nhất ở nông thôn những năm 70.

Viên Viên nheo mắt lại, thưởng thức một ngụm sữa mạch nha thơm ngọt. Tuy rằng không bằng thức uống năng lượng nóng mà ba làm, nhưng cũng không tệ chút nào.

Bé ăn nửa cái bánh bao, còn lại bọc vào trong túi nhỏ, sau đó hai người tay trong tay ra ngoài.

Giỏ nhỏ là do chính tay bé làm, bà nội lại thuê cho bé một chú hổ béo lùn rất đáng yêu, trông rất đẹp mắt.

Khi hai người đến chân núi, trời vừa tờ mờ sáng. Viên Hưng Quốc nhớ đến việc dạy cho cô bé về thảo dược, nên vừa đi vừa giới thiệu cho Viên Viên.

Viên Viên hứng thú lắng nghe, bé nhận ra những loại thảo dược tự nhiên sống động, khác biệt với những gì đã được chế biến.

Nhiều loại thực vật mà Viên Hưng Quốc giới thiệu đều là từ các nghiên cứu trước đây, nhưng bây giờ, chúng lại có sức sống mãnh liệt mà bé chưa từng thấy.

"Đây là cây tử thảo, dùng rễ làm thuốc, có tác dụng làm mát, lưu thông khí huyết, giải độc và chữa mẩn ngứa. Dùng cho những ai có triệu chứng sốt cao, phát ban, hay bị thương do bỏng."

"Đây là cây tế tân, toàn bộ cây đều có thể dùng làm thuốc. Nó có tác dụng trừ phong, giảm ho, lợi tiểu và giảm sưng. Rất tốt cho việc giải nhiệt và giảm đau."

"..."

Viên Viên chăm chú lắng nghe, gật đầu theo từng thông tin, bác cả Viên cũng dẫn bé ngồi xổm xuống để xem cho rõ.

Viên Hưng Quốc dạy rất nghiêm túc, thường xuyên quay lại kiểm tra xem Viên Viên có nhớ không. Cuối cùng, ông nhận ra rằng cô bé đã nhớ hết tất cả! Từ hình dáng, cách dùng đến công dụng, đều không sai.

Ông cảm thấy hơi xấu hổ, cô bé đúng là nghiêm túc học tập, ông tuy rằng luôn kiên nhẫn dạy bảo nhưng vẫn có chút tâm lý như đang chơi đùa với trẻ nhỏ.

Có lẽ ông nên bàn bạc với cha mẹ về cách giáo dục cho Viên Viên, họ không thể chậm trễ trong việc dạy dỗ bé.

Nhưng mà trong nhà có một đứa trẻ có thể kế thừa y bát của ông, Viên Hưng Quốc đặc biệt cao hứng, ông muốn đem sở học cả đời đều truyền cho bé.

Hôm nay, vận may đặc biệt tốt; Viên Hưng Quốc đã tìm được rất nhiều thảo dược, những loại mà thường ở huyện cũng khó mua được.

Thường thì khi tự mình đi hái thuốc, ông sẽ chọn một hướng khác, nơi ít người qua lại để thu hoạch nhiều hơn.

Hôm nay, ông đưa cháu gái đi theo con đường mà người dân trong thôn thường đi hái rau dại, rất an toàn, không ngờ rằng dược liệu cũng không ít.

Các loại thực vật ở nơi này cũng thật phong phú, hệ thống cũng âm thầm thu thập dữ liệu. Những dữ liệu này nhiều năm sau, khi mà Cổ Lam Tinh huỷ diệt sẽ không còn nữa.

Đợi trở về tinh tế, nó sẽ là hệ thống có dữ liệu khổng lồ nhất!

Đi thêm một đoạn nữa, họ đến một sơn cốc, địa hình nơi này lõm xuống tạo thành một vùng nước. Phía bên kia của sơn cốc là khu rừng sâu.

Viên Hưng Quốc nhìn trời, thầm nghĩ nên quay về. Bởi vì đưa cháu gái theo, ông phải cẩn thận.

Mọi người ở đại đội Thanh Sơn rất sợ khu rừng sâu.

Vài năm trước, khi xảy ra chiến tranh với đảo quốc, người dân trong thôn đã tự cứu mình bằng cách dẫn quân đội của đảo quốc vào rừng, nhưng rồi không ai trở về.

Sau đó, khi bầy sói kéo xuống núi, người dân cùng với lính huyện vào rừng để đánh sói, nhưng cũng không ai trở lại.

Viên Hưng Quốc không sợ hãi như vậy, vì em trai ba của ông từ nhỏ đã có sức mạnh đặc biệt, thường xuyên vào rừng sâu để săn thú.

Thêm nữa, ông có rất nhiều thuốc chống động vật, cũng đã từng vào rừng hái thuốc vài lần.