Chương 20: Lý gia (2)

Lý Nguyên Cẩm năm nay mười bốn tuổi, được người ngoài gọi là "Kinh Thành đệ nhất hoàn khố", nhưng thực ra, từ khi mười tuổi, cậu đã bắt đầu cùng nhóm anh em trong đại viện khu trồng trọt kinh doanh.

Ban đầu, cậu thuê một mảnh đất ở Kinh Giao để trồng rau, nhóm thiếu niên tự mình học hỏi cách chăm sóc cây trồng, kết quả thu hoạch cũng khá tốt.

Sau đó, cậu lại lén lút vào những khu rừng sâu để khai hoang, trồng lương thực. Công việc này vô cùng khó khăn vì thiếu người, thiếu tiền và thiếu cả công cụ.

Cha già ở nhà nghe tin cũng đem toàn bộ lương hưu cho cậu để duy trì, lại có chị dâu hai tiểu phú bà cung cấp hai rương Cá dạ đỏ, cùng cháu trai thứ ba cũng chính là con trai duy nhất nhà anh hai đang làm việc tại xưởng máy móc quốc doanh cung cấp công cụ.

Chậm rãi, diện tích khai hoang ngày càng nhiều. Một năm trước, thông qua cha mẹ, cậu đã cung cấp cho quân đội 500 vạn cân lương thực thô với giá rẻ, cũng không thu tiền phí bản quyền mà đã nộp lên cho quốc gia các bản vẽ công cụ trồng trọt kiểu mới, chỉ đổi lấy một giấy chứng nhận cho phép khai hoang đất ở thủ đô.

Nhưng mà, đây mới chỉ là bước khởi đầu.

Trong tương lai, cậu sẽ cung cấp ngày càng nhiều lương thực cho đất nước, đồng thời cải tiến thiết kế máy móc nông nghiệp, cũng nộp các phát minh của mình cho quốc gia, ngoài ra còn thiết lập ngân sách nghiên cứu khoa học để hỗ trợ nông nghiệp.

Khi Lý Nguyên Cẩm hơn hai mươi tuổi, không ai còn gọi cậu là Tam Thiếu nữa, mọi người tôn kính gọi cậu với danh xưng Tam Gia — Lý Tam Gia, độc nhất vô nhị ở Kinh Thành.

Viên Viên nghĩ: "Nếu ba ba có thể xuyên không thành cậu ấy thì thật tuyệt, mình có thể ở đây tiếp tục làm cá mặn."

Lý Tam mười bốn tuổi: "Nhóc con có lễ phép không vậy?"

Sau khi nam chính Lý Thành Vũ xuống nông thôn, anh liền âm thầm chăm sóc cho chú hai và thím hai, sống cực kỳ điệu thấp.

Mà nữ chủ thì chăm chỉ học tập, sau khi tốt nghiệp trung học ở tuổi mười sáu, Viên Thanh trở về nông thôn rồi dẫn dắt mọi người gieo trồng rau củ, từ đó thu hút sự chú ý của nam chính Lý Thành Vũ.

Hai người dần dần trở nên thân thiết, cùng nhau vượt qua thử thách rồi nảy sinh tình cảm.

Viên Viên rơi nước mắt: "Ôi ôi, tình yêu thật cảm động biết bao!"

Viên - trước khi xuyên qua chưa bao giờ xuống ruộng - Thanh: "Em xác định chị sẽ có kỹ thuật gieo trồng rau củ?"

Nếu không phải chị họ còn nhỏ tuổi, bé cũng muốn tác hợp hai người sớm một chút đấy.

Lại nói về Lý Tam, lúc này đang ở nhà nghe mẹ mình, Cát Phức Trân lải nhải. Bà đã sắp xếp cho cậu cùng anh trai đi Đông Bắc nhận chức, nhưng nói thế nào cậu cũng không chịu đi, tức chết bà rồi.

Cát Phức Trân nói: "Con nói xem, ở đây cha mẹ có cảnh vệ bảo vệ, còn có cả Chu thẩm chăm sóc, sao lại không yên tâm? Con đi rồi, Chu thẩm cũng không cần làm cơm cho con, nhẹ nhàng biết bao."

Lý Tam: "Nếu không phải thấy mắt mẹ ửng đỏ như vậy, lời này đúng là rất thuyết phục.

Cậu tiến lại gần, cúi xuống xoa đầu mẹ: "Đồng chí Tiểu Cát, mẹ đã sắp 70 tuổi rồi, tức giận hại thân, chú ý bảo dưỡng, con trai còn dựa vào mẹ chăm sóc chái gái đấy."

Gia đình họ không có con gái, mẹ cậu mỗi khi thấy con gái mềm mại thơm tho nhà người khác, liền ghen tị đỏ mắt.

Cát Phức Trân đẩy tay cậu ra: "Tiểu tử thối không biết lớn nhỏ, chờ con mang cháu gái về, mẹ phải chờ bao lâu rồi!" Nói xong, bà còn lau lau khóe mắt.

Lý Tam: "Vài ngày nữa, con và Tiểu Tứ sẽ cùng đi Đông Bắc, sẽ sắp xếp tốt cho anh hai rồi trở về."

Cát Phức Trân gật đầu: "Phải phải, mẹ sẽ chuẩn bị một ít đồ cho anh hai con."

Dù ông chồng và con trai lớn đã có kế hoạch, nhưng không thấy tận mắt con trai, bà vẫn không yên tâm. Cháu trai thứ tư tuy rằng lớn tuổi hơn con trai út, nhưng so ra, con trai út vẫn trầm ổn đáng tin hơn...