Chương 13: Nữ phụ ác độc Viên Đa Đa (1)

Trước kia, Viên Thanh còn phải làm quen với hoàn cảnh xung quanh. Gặp nhau trên ruộng, cô không mấy phản ứng đối phương vì quá mệt mỏi. Giờ đây, cô có thể thoải mái trò chuyện hơn rồi.

“Viên Thanh!” Đúng lúc Viên Thanh đang dạy Tiểu Viên Viên viết chữ. Cô nhóc này là đứa trẻ chăm chỉ nhất mà Viên Thanh từng gặp, quả đúng là “đại lão” trong nhóm trẻ con!

“Đa Đa đến rồi, Viên Bảo Nhi, chào chị Đa Đa đi!” Viên Thanh nói với giọng rất nhiệt tình.

“Chị Đa Đa.”

“Viên Viên ngoan. Thanh Nhi, còn hai ngày nữa là phải trở về trường học, chuẩn bị đồ đạc xong chưa?” Viên Đa Đa ngồi xuống bên cạnh hai chị em, mỉm cười. Nếu không phải làn da hơi đen, cô ta trông rất dịu dàng.

Viên Thanh giả vờ cười: “Còn chưa đâu, mẹ mình sẽ giúp mình thu dọn.”

Viên Đa Đa cúi mắt, ánh mắt thể hiện rõ sự ghen tị. Viên Thanh có điều kiện gia đình tốt, thu nhập ổn định, còn nhà cô ta thì ngược lại. Gia đình cô ta có bốn đứa trẻ đang đi học, chỉ có cha và anh trai có thu nhập.

Cha mẹ của Viên Đa Đa rất chiều chuộng cô ta, nhưng mọi thứ đều phải chia đều. Cô ta vừa nghe cha mẹ bàn luận, nói rằng sau khi học xong trung học, họ sẽ không cho cô ta tiếp tục học nữa.

“Cha mình bảo sẽ nói với mẹ cậu, khi nào đi học thì chúng ta cùng nhau đi xe bò vào huyện.” Viên Đa Đa nắm tay Viên Thanh, nói với vẻ khẩn thiết, “Thanh Nhi, lần này mẹ mình không chuẩn bị nhiều lương thực cho mình. Có thể nhờ mẹ cậu chuẩn bị thêm một chút không? Mình sẽ trả lại cho cậu vào tháng sau.”

Viên Thanh nhìn cô với ánh mắt hoài nghi. Cô biết Viên Đa Đa đang cố gắng lừa mình.

“Để mình hỏi mẹ xem có thể cho cậu mượn một ít không,” Viên Thanh đáp, “Nhưng nhà mình cũng không có nhiều đâu.”

Viên Đa Đa cười gượng: “Nếu mẹ cậu biết, chắc chắn sẽ không cho đâu. Thanh Nhi, chỉ cần cậu cho mình mượn một ít thôi, tháng sau mình sẽ trả lại.”

Cô ta biết rằng mẹ không muốn cô ta tiếp tục học, vậy nên gia đình cô ta chỉ có thể chuẩn bị ít lương thực cho cô ta.

“Được, nhưng cậu phải trả lại số lương thực cậu mượn mình trước đó đã. Trước đây cậu mượn mình 20 cân lương thực, 2 khối tiền sách giáo khoa. Hoa cài những cái cậu đeo mình không muốn nữa , còn có một cái áo sơ mi sợi tổng hợp, là thím hai làm cho tớ, cậu mượn vẫn luôn không trả, tính tổng cộng là 5 khối đi. Sau khi trả xong thì mình sẽ cho cậu mượn 5kg lương thực tinh."

"Vẫn còn tốt, cô tới kịp lúc, vẫn chưa cho mượn quá nhiều,” Viên Thanh nghĩ.

Viên Viên đang viết chữ bên cạnh, liền dựng tai nghe một cách phấn khích. Bé cảm thấy chị họ nữ chính bắt đầu phát huy rồi!

Viên Đa Đa bị kéo xuống mặt mũi, nắm chặt hai tay, cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Thanh Nhi, không phải trước đó cậu nói không cần trả gấp sao. Mẹ mình cậu cũng biết, nếu biết cậu cho mình mượn nhiều lương thực như vậy, sẽ đánh mình đến chết.”

Diệp Thanh vẫn chưa trả lời, đúng lúc này, bà nội Diệp và bà Trương ở cách vách liền đi vào sân. “Thím cũng đừng khách khí với tôi, nhà tôi thu hoạch được rất nhiều cải trắng, thím lấy mấy cái đi. Buổi chiều chúng ta cùng muối cải trắng, Viên Viên nhà ta rất thích cải trắng thím muốn đấy.” Bà nội Diệp nói.

Bà Trương đáp: “Haha cái khác tôi không nói, nhưng tay nghề muối cải trắng này của tôi là độc nhất vô nhị đấy, đảm bảo cho Viên Nhi nhà bà ăn ngon.”

Thấy nhóm cô bé trong sân, bà Trương và bà nội Diệp cũng không nói nhiều nữa, bà nội Diệp chỉ chào hỏi Viên Đa Đa rồi dẫn bà Trương đi chọn cải trắng.

Viên Viên bỗng hô lên: “Bà nội! Bà nội!”

Bà nội Diệp lập tức hoảng hốt: "Làm sao vậy, Bảo Nhi? Hù chết bà nội rồi." Bà đi hai bước đến bên Viên Viên, đưa tay sờ sờ cái má của bé: "Có phải con viết chữ mệt không? Bà mang sữa mạch nha cho con uống nha.”

Viên Viên nói: “Bà nội, chị gái cùng chị Đa Đa cãi nhau!”

"Cái gì?" bà nội Diệp nghe thấy, khuôn mặt lập tức trở nên nghiêm nghị. “Đa Đa, có phải cháu lại bắt nạt Thanh Nhi nhà bà đúng không?”

Cháu gái của bà cực kỳ ngoan, không thể bắt nạt người khác được. Ngược lại, con gái nhà đại đổi trưởng cả người đầy tâm cơ, nói hai câu thì chỉ có một câu là sự thật.

Viên Thanh mỉm cười, cảm thấy thật vui khi mình được bảo vệ.

Viên Đa Đa hoảng hốt: “Không phải, bà Diệp, cháu cùng Thanh Thanh nói chuyện đi học, không có cãi nhau!”

Bà nội Diệp là người không dễ chọc, đến mẹ cô ta còn không dám đấu với bà.

Viên Viên: “Bà nội! Chị Đa Đa mượn chị họ 20 cân lương thực, lại còn 5 khối tiền mượn đồ không trả, 2 khối tiền sách giáo khoa! Chị ấy còn không trả còn muốn thêm 5 cân lương thực nữa!” Giọng nói của cô bé vang lên rất to.

Viên Thanh thầm nghĩ: “Quả nhiên là em gái ruột!”

Bà nội Diệp nghe rõ, trong lòng nổi giận. Đúng là tài giỏi, ăn trên đầu trên cổ nhà họ Viên bà.

Bà trầm mặt xuống, kéo tay Viên Đa Đa đuổi ra ngoài: “Tốt lắm, dám chiếm tiện nghi của Diệp Tiểu Liên ta, ta cũng muốn xem Viên Nhất Tiêu cái đồ hỗn trướng kia sẽ nói gì về chuyện này.”

Viên Nhất Tiêu chỉ lớn tuổi hơn Viên gia gia một chút, nhưng có bối phận nhỏ hơn. Người trong nhà đại đội trưởng gọi ông nội Viên là Ông Út, nên gọi bà nội Diệp là Bà Út

“Bà Út!” Viên Đa Đa lo lắng, “Không phải đâu, bà nghe con nói…”

“Đừng nói gì cả, ta sẽ nói với cha con. Trong đầu toàn ý nghĩ xấu, bình thường Thanh Nhi nhà ta cũng không biết bị con bắt nạt như thế nào đâu!”

Viên Đa Đa tức giận, không hiểu sao lão thái bà này lại có thể so đo với tiểu hài tử như cô ta.

Bà Trương nghe thấy chuyện hay, liền đi theo sau, thêm một nhóm các cô dì đi theo đến nhà đại đội trưởng ăn dưa.

Viên Viên cũng nắm tay chị gái chạy theo, bé cảm thấy rất hứng thú với chuyện này. Bé muốn xem bà nội sẽ giải quyết ra sao, còn hỗ trợ bà nội đánh kẻ xấu nữa...