Nhóm dịch: Thất Liên Hoa Anh ta có thể làm việc ở văn phòng sao? Con của anh ta đang tâng bốc anh ta sao.
“Con trai, ba con có thể tự hiểu, tương lai có thể là một người mẫu mực đã đủ rồi, sao còn có thể làm việc ở văn phòng chứ? Con đó, con còn nhỏ, mọi chuyện không đơn giản như vậy đâu.”
Trần Bằng Toàn: “…” sao không giống như cậu ta tưởng tượng vậy!
Cậu ta đã nghĩ đã vẽ xong chiếc bánh, ba cậu ta sẽ lập mục tiêu ngay, sau đó nỗ lực làm việc, nhưng hiện tại ba cậu ta lại nói không thể và trực tiếp từ bỏ.
“Con trai, ba sẽ nói cho con biết đạo lý của cuộc đời.” Trần Kiến Thiết nói: “Đạo lý này giúp ba giải quyết rất nhiều chuyện.”
Trần Bằng Toàn mở to hai mắt nhìn, ngồi thẳng người lên, tò mò nhìn Trần Kiến Thiết hỏi: “Đạo lý gì vậy ạ?”
Trần Kiến Thiết hắng giọng trịnh trọng nói: “Trên đời không có việc gì khó, chỉ cần chịu từ bỏ.”
Trần Bằng Toàn: “…” sao cậu ta có thể nghĩ là ba cậu sẽ nói được đạo lý cơ chứ?
Là cậu ta quá non nớt.
“Không phải, ba, ngươi không thử thì sao biết không được chứ?” Hắn lại khuyên nhủ: “Ba, ba phải tin tưởng bản thân chứ.”
Trần Kiến Thiết xua tay: “Thử thì thế nào, không thử thì thế nào, dù sao cuối cùng cũng đều sẽ chết, nỗ lực cùng không nỗ lực, bản chất không khác nhau.”
Lúc trước anh ta đã mượn một cuốn sách để viết bản thảo, trong đó có một quyển nói về triết lý, anh ta cảm thấy rất có ích.
Trần Kiến Thiết nói với Trần Bằng Toàn: “Con trai à, đừng đặt ra mục tiêu bất khả thi, việc khiến bản thân lo lắng và ti tự cũng chỉ là vô ích thôi, nên con trai à, ba con cũng không yêu cầu con thi vào đại học công nông binh, con chỉ cần nghiêm túc đi học, học tập cho tốt, lớn lên lại nghiêm túc đi làm, làm việc đàng hoàng…”
Trần Bằng Toàn: “…”
Rốt cuộc là sai ở phân đoạn nào vậy?Sao ba cậu ta không đi theo trình tự vậy?
Buồn bực thật sự.
“Ba mẹ, con về rồi!” Tống Đường ngâm nga lời bài hát, cô bé đang rất vui, hôm nay thu được một tệ, trong tay có sáu xu, vẫn còn thiếu bốn xu.
Giá cả này do Tống Đường định ra rất hợp lý, lương của nhân viên ở cục khai thác không thấp, trẻ em cũng tiết kiệm được một xu đến một tệ.
Lý Nam duỗi người, xoay xoay cái cổ, nhìn về phía Tống Đường: “Sao hôm nay ba về muộn vậy?” Ngày thường trước khi trời tối anh đã về rồi.
Tống Đường lấy ra sáu đồng xu, nàng kiêu ngạo ưỡn ngực: “Ba nhìn đi! Con kiếm đó!” Sau khi nói xong, cô bé mở ngăn kéo của mình ra, để tiền vào trong một phong thư, bên trong có ba xu, là tiền cô bé tiết kiệm được từ trước đó.
Tống Thành nhíu nhíu mày, lập tức đứng lên từ trên ghế rồi đến bên cạnh Tống Đường, hỏi: “Con lấy tiền này ở đâu ra vậy?”
Tống Đường thưởng thức ngăn kéo nhỏ của chính mình, bên trong có tiền, có cả hoa, có đá, có các loại giấy gọi màu khác nhau...là khó báu lớn của cô bé.
Tống Thành nghiêm nghị, lại hỏi một lần nữa: “Con gái, tiền này con lấy ở đâu ra?”
Anh đột nhiên nghiêm túc nói: “Tống Đường, ba biết con thích tiền, nhưng đồng tiền trộm được không phải là đồng tiền tốt!”
Mặc dù dưới tình huống này, Tống Thành cũng không nói Tống Đường là đứa trẻ hư mà chỉ nói đó là đồng tiền xấu.
Khuôn mặt nhỏ của Tống Đường giương lên: “Đây là tiền con tự mình kiếm! Con mới không trộm tiền đâu! Không bao giờ!”
Cô bé túm lấy ống tay áo Tống Thành: “Ba, ba yên tâm đi! Số tiền này là con làm việc mới có được, là chính nghĩa, là công bằng, là thân thiện.”
Tống Thành: “…”