Sau khi dùng bữa, Tề Ngọc Trân cảm ơn anh và nhờ em gái đến nhà bà Liễu nhìn xem.
Tề Ngọc Liên đồng ý ngay lập tức, cô ấy sẵn sàng chạy việc vặt hơn là dọn dẹp bát đĩa ở nhà.
Cả cô ấy và các anh đều không nhớ đã rửa bao nhiêu cái bát rồi.
Hai chị em vừa nói xong thì Đường Nữu dẫn hai con gái tới.
Khách mới ra về nhiều, trong sân cũng không có nhiều khách, Tề Ngọc Trân chợt hiểu tại sao Đường Nữu lại đến muộn như vậy.
Cô đứng dậy sắp xếp chỗ ngồi cho gia đình ba người Đường Nữu, sau đó đi vào bếp bưng thức ăn lên.
Khi cô vào bếp, Tống Tầm Chu đặt đũa xuống, theo cô vào trong, một người bưng thức ăn, một người bưng cơm.
“Nếu cơm không đủ thì có thể vào bếp lấy. Trong bếp vẫn còn đồ ăn.”
Tề Ngọc Trân nói với ba mẹ con Đường Nữu.
Nếu mời Đường Nữu thì Đường Nữu là khách của gia đình cô, nên cô phải tiếp đãi khách thật tốt.
“Đường Nữu, chị đến muộn một chút thì em đã không cần rửa bát, chị em bảo em đi kêu ba mẹ con chị tới ăn cơm.”
Tề Ngọc Liên vẫn có chút tiếc nuối.
Tề Ngọc Trân trả lời em gái:
“Em đi về vẫn phải rửa bát, cũng không có gì khác biệt lắm.”
Hai chị em vừa kẻ xướng người hoạ giảm bớt không khí để Đường Nữu không quá xấu hổ.
Đường Nữu đưa cho Tề Ngọc Trân một bao lì xì, thuận tiện giải thích:
“Tôi muốn đợi mọi người ăn no rồi lại đây ăn chút đồ thừa.”
Tề Ngọc Trân nhận bao lì xì màu đỏ, nhưng không lập tức mở ra nhìn:
“Nào có ai để khách ăn đồ ăn thừa. Đồ ăn này đều là mới nấu, nhanh chóng lấp đầy bụng đi, lúc này chắc đói lắm rồi.”
Vì hôm nay có tiệc cưới nên tất cả khách mời tới tiệc đều bỏ bữa sáng và chờ bữa trưa, cô đoán nhà Đường Nữu cũng vậy.
Đại Thu và Nhị Thu hiện đã đổi thành họ Đường, Đại Thu đã bảy tuổi, nghe nói nửa năm sau sẽ vào lớp một tiểu học, Nhị Thu năm tuổi, hai đứa trẻ đều rất háu ăn, chúng bị đói gần như cả ngày, khi được mẹ bảo ăn thì chúng rất ngon lành.
Đại Thu bảy tuổi đã biết một số chuyện.
Mẹ cô bé đưa hai chị em đến gần đó đợi hơn nửa tiếng, cô bé có thể nhìn thấy người ra vào trong sân nhà chị Tề Trân, rất náo nhiệt, sợ vào muộn một chút thì không có cơm ăn.
Mẹ thấy sự lo lắng của cô bé và chỉ nói chờ một chút, chờ một chút.
Ở nhà đã bắt đầu đợi, bụng nhỏ của cô bé đang cồn cào vì đói.
Cuối cùng cũng được vào sân, không ngờ lại có nhiều đồ ăn nóng hổi đến thế!
Tháng sáu thời tiết đã oi bức nhưng hai bạn nhỏ không ngại nóng, trán lấm tấm những giọt mồ hôi nhỏ, vẫn ăn uống vui vẻ.
Nhà Đường Nữu đến ăn lúc đã vãn người, ba mẹ con ăn xong thì rời đi, Tề Ngọc Trân đưa cho họ một ít thức ăn thừa và năm phần kẹo cưới.
Những vị khách đến hôm nay, cả người lớn và trẻ em đều nhận được một phần kẹo cưới, trong đó có năm viên kẹo và một quả trứng gà đỏ.
Sau khi ba mẹ con rời đi, cả nhà bắt đầu dọn dẹp và trả lại bàn, ghế, bát đĩa và đũa.
Số cơm ăn trong tiệc cưới đủ nuôi cả nhà trong nửa năm.
Dì của Tề Ngọc Trân, cũng là mẹ chồng của Phí Phi Phi, cho biết đây là lần đầu tiên bà ấy ăn no như vậy trong năm nay, dì của cô vốn là những người háu ăn và ăn rất giỏi nên khi nói rằng đã no thì có thể tưởng tượng hôm nay dùng bao nhiêu gạo.
Trước tiệc cưới, ba mẹ biết lương thực dự trữ trong nhà không đủ cho tiệc cưới nên đã lén tìm đến vài người quen để mua lương thực.
Lương thực mà họ mua không cần phiếu thực phẩm, chỉ cần đưa tiền.
Trong tiệc cưới, lương thực mua về không đủ ăn, phải dùng một phần nhỏ đồ ăn dự trữ ở nhà.
Trứng và đồ ăn cũng tương tự.
Nhà họ Tề vốn quen khiêm tốn nay nổi bật hơn chút vì ngày cưới của con gái họ.
Kết quả nổi bật chính là một ngày bận rộn khiến mọi người đều kiệt sức.
Trời đã tối, hôm nay ở nhà g ai muốn ăn tối vì ăn trưa no nê, trực tiếp đi thẳng lên giường.
“Đây là phòng tắm, bình thường sẽ mở cửa, khi cửa đóng nghĩa là bên trong có người đang tắm.”