Chương 43

“Chị có mắt nhìn rất tốt, bây giờ không còn gì để nói, nhưng cái gì cũng hâm mộ chị.”

Chị của cô ấy rất tốt, nhưng có một số người không thích chị nên trù chị phải sống khổ.

Khi tin Phương Cường muốn cưới chị mình, có người cười nhạo chị và bảo chị kết hôn đi, Phương Cường chắc chắn sẽ không đánh chị.

Tề Ngọc Liên nghe vậy nổi giận ngay tại chỗ, tỏ vẻ ai dám nói bậy nữa thì sẽ bảo mẹ cho họ vài cái bạt tai.

Mẹ không nỡ đánh chị, nhưng mẹ sẽ nỡ đánh mấy người mồm thối này!

Khi mẹ đã đánh mệt thì để hai anh trai và cô ấy đánh.

Đám người nói nhảm này nằm mơ mà nghĩ tránh được đòn đánh của mẹ và các anh trai!

Tề Ngọc Trân ở bên cạnh em gái cũng không ngăn cản, để em gái càng nói càng hăng say.

Nói đến cuối, mẹ và các em trai đã trở thành người vô địch thiên hạ.

May là mẹ và em trai không có ở đây, nếu nghe em gái nói thì sẽ dạy dỗ em gái vài câu.

Nào có ai khoác lác như vậy.

“Có nên chuyển máy may sang phòng trống không? Sau này có thể người thân sẽ đến nhà chúng ta mượn máy may.”

Tề Ngọc Trân không có ý định đặt máy may vào phòng của vợ chồng cô, không cần nghĩ cũng biết chồng cô sẽ để ý người khác vào phòng mình, vì vậy nên đặt máy may ở phòng khác sẽ tốt hơn.

Tề Ngọc Liên: “Không cần phải chuyển đi, dù sao nhà chúng ta cũng có chìa khóa riêng, ai muốn dùng thì đều phải gặp chúng ta hoặc mẹ lấy chìa khóa để mở, không thể lén lấy đâu, người thân mượn thì được, em không thấy phiền, nhưng em sẽ tận mắt nhìn họ sử dụng nó, dùng lung tung em sẽ nói.”

Cô ấy không biết dùng máy may nhưng cô ấy biết dùng mắt mình, ai cũng đừng hòng làm hỏng máy may ngay trước mặt cô ấy.

“Nếu trong phòng có quá nhiều người, chị cảm thấy phiền thì hãy chuyển máy may sang phòng trống.”

“Ừm!”



Một ngày trước tiệc mừng cưới, Tề Đào Thanh và Tề Đào Thanh giúp anh rể chuyển hành lý về nhà.

Tống Tầm Chu không từ chối sự giúp đỡ của các em trai, anh dừng ở cửa, các em trai giúp anh chuyển hành lý vào phòng.

Một chuyến là đã dọn được phần lớn đồ đạc, phần còn lại sẽ được chuyển vào ngày mai.

Bởi vì Tống Tầm Chu không có người nhà trong đại đội, cho nên sẽ không đón dâu

theo tục lệ, ngày mai chuyển ra khỏi ký túc xá anh sẽ trưc tiếp đến nhà họ Tề ở, không về ký túc xá thanh niên nữa.

Hai anh em chuyển hành lý lên phòng, các em trai hỏi chị gái có muốn sắp xếp hành lý của anh rể không.

“Không cần, cứ để đó đi, cũng không biết trong hành lý của anh ấy có những thứ quan trọng gì, nếu không cẩn thận làm mất thì sẽ không tốt. Đợi anh ấy vào thì anh ấy sẽ tự sắp xếp.”

Tuy rằng không cần quá trình đi đón dâu, nhưng phong tục không gặp nhau một ngày trước ngày cưới vẫn không thay đổi.

Hai đứa em cũng không tiếp tục kiên trì mà đi vào nhà chính, lúc này trong nhà có rất nhiều đồ ăn.

Khi Tề Ngọc Liên tan học về nhà, cô ấy lập tức chạy đến phòng chính, lấy một ít đồ ăn vặt và nói chị gái rằng ngày mai cô ấy không muốn ngồi cùng bàn với thầy giáo Sầm.

Ngày mai không không đi học đối với Tề Ngọc Liên là một tin tốt.

Năm thanh niên được mời đến dự tiệc cưới, đối với cô ấy là một tin xấu.

Ai có thể bình tĩnh ngồi cùng bàn ăn cơm với chủ nhiệm?

Khi chủ nhiệm lớp xuất hiện ở bàn ăn, tâm trạng vui vẻ giảm đi gần một nửa.

“Yên tâm đi, em ngồi bàn dành cho trẻ em.”

Tề Ngọc Liên rất vui khi được ngồi bàn trẻ em thay vì phải ăn cùng bàn với thầy giáo.

“Haiz, sao chúng ta lại mời toàn thanh niên thế? Có thể thầy giáo Sầm không cho tiền mừng, có thể sẽ ăn uống miễn phí.”

“Bởi vì anh rể của em cũng là thanh niên, trong ký túc xá thanh niên có năm người, nên chúng miễn cưỡng coi họ là người nhà của anh rể em.”

“Đừng bao giờ có suy nghĩ này. Chị xem họ là người nhà của anh rể, chỉ là suy nghĩ của chị, anh rể cũng không coi họ như người nhà. Chẳng phải ký túc xá dành cho thanh niên có tiếng là không bằng mặt, cũng không bằng lòng à?”