Theo sau Tề Ngọc Liên là hai anh trai của cô ấy, ba anh em đã đồng ý giữ bình tĩnh khi tìm mẹ, không được kêu gào.
Cuộc hôn nhân giữa chị gái và thanh niên Tống phải đợi ba mẹ đồng ý rồi, ba mẹ nói ra, họ không được nói bậy.
“Là thanh niên tìm mẹ.”
Tề Ngọc Liên không nói dối.
“Nhất định lại là thanh niên An.”
Nghe nói là thanh niên đang tìm mình, Viên Tú Thải thở dài, đứng dậy đi về nhà.
Những người phụ nữ khác đều không nhận ra có gì không ổn, mấy năm nay thanh niên An là người ồn ào nhất trong số các thanh niên, nếu có bất bình gì thì cô ấy sẽ tìm đội trưởng nữ Kiều Cô hoặc tìm Viên Tú Thải oán giận.
Dù họ không “chủ trì công lý” cho cô ấy cũng không sao, nhưng họ phải an ủi cô ấy và lắng nghe những lời oán giận của cô ấy.
Gia đình bốn người đi trên đường, khi thấy xung quanh không có ai, Tề Ngọc Liên mới kể hoàn chỉnh câu chuyện.
“Cái gì?”
Viên Tú Thải cảm thấy hình như mình nghe lầm.
Tề Ngọc Liên nói lại lần nữa.
Hai người anh cũng là lần đầu nghe chuyện này, phản ứng của họ cũng giống như mẹ, anh ba Tề Đào Minh hoảng hốt:
“Ngọc Liên, em có chắc không?”
“Em chắc chắn. Em cũng cảm giác như đang nằm mơ, nói không rõ được, mẹ, mẹ về nhà tự hỏi đi.”
Viên Tú Thải bước nhanh hơn, vội vã về nhà, đến cửa sân mới trở lại tốc độ bình thường.
Thấy mẹ đi tới cửa nhà chính, Tề Ngọc Trân và Tống Tầm Chu đứng dậy.
Viên Tú Thải vừa định đi vào, thấy ba đứa con của mình đi theo, bọn nhỏ muốn vào, bà ấy vội vàng đuổi bọn nhỏ đi:
“Con nít con nôi, về phòng đi, đừng nghe lén người lớn nói chuyện! “
Tề Ngọc Liên mím môi:
“Các anh là trẻ con, con không phải trẻ con, con muốn nghe.”
“Nghe cái gì mà nghe, về phòng đợi ở đó đi, không được ra ngoài nói nhảm, trước khi giải quyết xong thì không được nói chữ nào với người ngoài, đóng cửa sân lại.”
Tề Đào Thanh chủ động đóng cửa sân lại.
Thấy ba đứa trẻ đều đã về phòng mình, Viên Tú Thải mới đi vào nhà chính hỏi xem chuyện gì đang xảy ra.
Mặc dù tận mắt thấy con gái lớn và thanh niên Tống đứng kế nhau, nhưng Viên Tú Thải vẫn nghĩ con gái mình đang nói bậy.
Bà ấy muốn hai đương sự tự nói.
Kỳ thực trong lòng bà ấy đã tin năm phần...
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Bà ấy hỏi.
Tề Ngọc Trân nói ngắn gọn:
“Mẹ, Tầm Chu đến cầu hôn. Anh ấy muốn kết hôn với con.”
Cô nói xong thì Tống Tầm Chu trực tiếp lấy phiếu tiền ra:
“Thím, một ngàn đồng này là tiền kết hôn, một ngàn đồng còn lại là dành cho bốn điều lớn, phiếu máy may, phiếu xe đạp, phiếu đồng hồ, phiếu radio, cháu đặt chung với tiền, tiền giấy là ba mẹ cháu gửi, đồng thời cũng có thư của họ.”
Anh cầm tất cả và bức thư, chuẩn bị đưa toàn bộ cho thím Viên.
Hai nghìn đồng bao gồm số tiền anh kiếm được khi làm việc trong đại đội trong hai năm, con số này không nhiều.
Muốn kết hôn, anh vẫn phải xin tiền ba mẹ.
Viên Tú Thải đương nhiên không thể lập tức nhận ngay, bảo anh thu hồi lại toàn bộ số tiền:
“Thím phải thương lượng với ba của Ngọc Trân, không thể trực tiếp cho cháu một câu trả lời. Cháu về trước đợi vài ngày nhé.”
Tống Tầm Chu không tiếp tục dây dưa mà rời đi trước.
Vừa rời đi, Viên Tú Thải đã nhanh chóng hỏi con gái chuyện khi nào, sao bà ấy lại không biết.
Bà ấy chưa từng nghĩ con gái mình và thanh niên Tống quen nhau, bà không thấy hai người họ tiếp xúc quá nhiều hay cố tình tránh né sự nghi ngờ.
Sau khi Tề Ngọc Trân và Tống Tầm Chu quen nhau, họ không còn cố ý trốn tránh nghi ngờ nữa, hòa hợp một cách tự nhiên hơn so với trước khi không quen nhau, đương nhiên cô sẽ không kể mẹ nghe việc đã qua lại với Tống Tầm Chu suốt hai năm.
Hai người đã sớm nghĩ ra câu trả lời, cô đã phác thảo nó mấy lần:
“Lần trước anh ấy đột nhiên nói thích con, còn hỏi có thể cưới con hay không. Con trả lời muốn kết hôn thì ít nhất phải chuẩn bị sính lễ trước đã, nếu không có gì thì không thể kết hôn, vậy nên anh ấy viết thư cho gia đình, số tiền đó không phải do con chủ động nói mà là do anh ấy tự chuẩn bị, con cũng không biết nhà bên đó đưa lễ tương đối nhiều như vậy.”