Chương 35

Tề Ngọc Trân biết anh ở phía sau nên cũng không cố ý quay lại nhìn anh, mà nghe các em thảo luận về tình tiết phim.

Hiện tại không có nhiều hoạt động giải trí, xã viên vẫn thảo luận về phim một cách thích thú dù đã xem bao nhiêu lần đi chăng nữa.

Khi xem lần đầu tiên, vì không hiểu tiếng phổ thông nên mọi người không biết phim nói về gì, xem như xem kịch câm.

Càng xem nhiều thì lại càng hiểu các nhân vật trong phim nói gì.

Các em hào hứng “bắt chước lời thoại phim”, Tề Ngọc Trân biết nhiều tiếng phổ thông hơn bọn nhỏ, nghe bọn nhỏ thảo luận về lời thoại, không lệch với tiếng địa phương lắm, cô thầm gật đầu, có chỗ nào sai thì cô sẽ giải thích.

Sau khi nghe chị gái sửa đúng thì mấy đứa em bừng tỉnh, thì ra là vậy.

“Chị chỉ đoán thôi, không thể xem là thật.”

Tề Ngọc Liên: “Đúng như chị nói, em dám khẳng định, lần sau chúng ta xem thì nói lại lần nữa.”

Tề Ngọc Trân: “Chị nói chị không chắc chắn, lần sau chị sẽ xem kỹ hơn.”

Không phải là cô có bạn trai nói tiếng phổ thông sao?

Tìm cơ hội để hỏi anh xem bộ phim có đúng như những gì họ hiểu không.

Hè qua đông đến, chớp mắt hai năm trôi qua.

Lại đến đêm giao thừa.

Đêm giao thừa năm nay là đêm giao thừa thứ ba Tống Tầm Chu ở đội sản xuất.

Cũng như những năm trước, buổi chiều anh đến nhà họ Tề giúp đỡ.

Biết buổi chiều thím Viên có ở nhà nên anh không đến quá sớm, mãi đến sau ba giờ mới đến.

Bởi vì mỗi năm trừ việc anh tìm đại đội trưởng Tề Hồng Quân để giải quyết việc thì cũng chỉ giao thừa mới chủ động đến, người trong nhà cũng không nghi ngờ gì.

Trong hai năm, thậm chí không ai phát hiện ra Tề Ngọc Trân và Tống Tầm Chu đang quen nhau.

Tề Ngọc Liên, người em gái ở bên chị gái mình lâu nhất cũng không phát hiện, chứ đừng nói đến những người khác.

Nói Tề Ngọc Liên không nhận ra chỉ là vì cô ấy còn trẻ, thiếu kinh nghiệm, nhưng một người như An Lâm, đủ tuổi và có mắt tinh tường thì cũng không nghĩ tới Tề Ngọc Trân và Tống Tầm Chu đang qua lại, cùng lắm chỉ cho rằng quan hệ giữa hai người vẫn ổn, điều đó có nghĩa là họ giấu kĩ đến mức không ai phát hiện.

Khi mẹ cô ở nhà, Tề Ngọc Trân không nói chuyện với Tống Tầm Chu, chờ mẹ cô có việc ra ngoài thì cô nhân cơ hội rửa rau trong sân nói chuyện với Tống Tầm Chu.

Trước khi nói ra chuyện này, cô nhìn vào phòng bếp, các em cô đều không có ý định ra ngoài, cô nhanh chóng nói:

“Tầm Chu, chúng ta chia tay đi.”

Khi nói lời này, vẻ mặt của cô rất bình tĩnh, giống vẻ mặt khi Tống Tầm Chu nói anh thích cô.

Hai người quen nhau là do có điểm giống nhau.

Biểu hiện của Tống Tầm Chu cũng rất bình tĩnh, chỉ dừng động tác rửa rau, quay mặt về phía cô, nhìn cô hỏi:

“Em đã có đối tượng kết hôn?”

Anh vẫn nhớ rõ những gì cô đã nói vào đêm giao thừa khi họ mới bên nhau.

Anh không thích những cô gái khác, chỉ có thể là cô đối tượng kết hôn.

Tề Ngọc Trân: “Chưa có. Gần đây mẹ đã nói chuyện này với em. Bà ấy nghĩ tuổi em không nhỏ nữa, đã đến lúc kết hôn.”

Mấy tháng nữa, cô sẽ hai mươi hai tuổi, trong mắt người lớn tuổi thì tuổi âm của cô đã hai mươi lăm tuổi rồi.

Bất kì cô gái nào trong đội trên hai mươi lăm tuổi còn chưa lập gia đình sẽ bị đủ loại tin đồng tấn công.

Bản thân cô cũng không đặc biệt để ý đến “lớn tuổi”, nhưng bây giờ mẹ cô nhắc đến chuyện kết hôn, cô cảm thấy mình không nên duy trì tình trạng như vậy với Tống Tầm Chu.

Chỉ có chia tay thì cô mới có thể đồng ý gặp người mà cô có thể kết hôn trong tương lai.

Cô không thể chấp nhận việc đi gặp đối tượng kết hôn của mình khi đang hẹn hò với Tống Tầm Chu, cô chắc chắn sẽ từ chối gặp mặt, nếu cô từ chối quá nhiều, có thể mẹ sẽ nhận ra có gì đó không đúng, hỏi cô là có phải đang thích ai không.

Cho nên đã đến lúc phải nhanh chóng giải quyết mớ rắc rối này.

Đau dài không bằng đau ngắn.

Cũng không phải rất đau, cô thích tất cả những cảm xúc mà mối quan hệ này mang lại cho cô, cả tốt lẫn xấu, cô sẽ không cảm thấy hối tiếc khi nó kết thúc.