Chương 29

Thanh niên An, xin lỗi nha, lúc này chỉ có thể kéo cô vào chặn lại.

“Đâu phải không thân được đâu.”

Viên Tú Thải biết con gái mình nhìn bề ngoài hiền lành dịu dàng, nhưng thực ra lại là người có suy nghĩ riêng, chỉ có thể nói thầm một câu.

Tề Ngọc Trân lập tức tức giận:

“Mẹ!”

Viên Tú Thải: “Biết rồi.”

Thấy mẹ không nói nữa, Tề Ngọc Trân đi đưa nước cho thanh niên Tống.

Tề Ngọc Liên đi đến cạnh mẹ, thấp giọng hỏi bà ấy:

“Mẹ, mẹ có đồng ý để chị gái kết hôn với thanh niên Tống không? Con đồng ý cuộc hôn nhân này!”

Cô ấy là cỏ đầu tường, bây giờ cô ấy hoàn toàn đứng về phía thanh niên Tống rồi.

Viên Tú Thải: “Đừng nói bậy, mẹ đồng ý khi nào? Nhưng nhìn tới nhìn lui thì chỉ có thanh niên Tống mới xứng đôi với chị của con.”

“Nếu họ kết hôn thì có phải thanh niên Tống sẽ ở nhà chúng ta không, như vậy chị sẽ không cần phải rời nhà.”

“Không biết khi nào thanh niên mới về, con cũng đừng nghĩ những chuyện này, nếu chị con không muốn thì nói gì cũng vô ích, con làm việc nhanh đi, cứ rề rà không biết bao giờ mới được ăn cơm tất niên.”



Lúc gần năm giờ, An Lâm và Tiết Quốc Thụ tới ăn tối.

Trước đó đã thỏa thuận là năm giờ chiều sẽ đến ăn cơm, Tống Tầm Chu là tình huống đặc biệt, anh tự nguyện tới giúp đỡ, chỉ là đến sớm hơn mà thôi.

Bữa tối được chia thành hai bàn, Tề Ngọc Trân và ba thanh niên ngồi cùng một bàn, Tề Hồng Quân và Viên Tú Thải ngồi cùng bàn với ba đứa con của họ.

Cách sắp xếp này cũng khiến thanh niên cảm thấy thoải mái hơn, đồ ăn trên hai bàn đều giống nhau, họ đưa tiền và lương thực nên không có ý đối đãi khác nhau.

Bốn người ngồi ở một chiếc bàn vuông, mỗi người một mặt, bên trái Tề Ngọc Trân là An Lâm, bên phải là Tống Tầm Chu, đối diện cô là Tiết Quốc Thụ.

Trong bữa ăn Tống Tầm Chu không nói gì, An Lâm và Tiết Quốc Thụ trò chuyện, khen món ăn ngon, không nói thêm gì khác.

Ăn xong ba người cùng rời đi, Tề Ngọc Trân ở nhà dọn dẹp giúp.

Sau bữa ăn có không ít người thân đến nhà, họ trò chuyện với ba mẹ ở trong bếp, hai em trai ra ngoài chơi, còn Tề Ngọc Trân và em gái ở trong phòng.

Tề Ngọc Liên ở trong phòng không ngừng hối hận, cô ấy hối hận vì buổi chiều không tìm được cơ hội chạm vào mấy viên kẹo hay lấy bánh quy bỏ vào túi.

Bây giờ đồ thanh niên Tống tặng đã bị mẹ cô ấy cất, cô ấy muốn lén lấy một ít cũng không được.

Hối hận, quá hối hận!

“Chị, chị có muốn ra ngoài dạo không? Đêm giao thừa mà ngủ sớm vậy.”

Buổi tối Tề Ngọc Liên không đánh răng rửa mặt, cô ấy đang mong chờ mình có thể ăn thêm gì đó.

Tề Ngọc Trân rửa bát xong thì đi vệ sinh cá nhân, lúc này cô cũng không có việc gì làm, đang cởϊ áσ bông chuẩn bị đi ngủ, nghe em gái nói, bàn tay đang cởi nút áo dừng lại.

“Vậy chị ra ngoài cùng em, em muốn đi đâu? Đi chợ à?”

“Em muốn đi chợ chơi, hôm nay được một xu tiền mừng tuổi.”

Một xu không phải là số tiền nhỏ đối với một đứa trẻ chưa tốt nghiệp tiểu học, Tề Ngọc Trân không nói gì với em gái mình, cài khuy áo bông rồi ra ngoài. Sau khi ra cửa thì nói ba mẹ một tiếng rồi mới đưa em gái đi.

Chị gái không nói đang tìm ai, nhưng sau khi biết địa điểm là ký túc xá thanh niên, suy nghĩ đầu tiên của Tề Ngọc Liên là chị cô ấy đang tìm thanh niên Tống.

“Chị, chị đừng để ý, mẹ đã ra mặt nhận ròi. Mẹ là người trưởng thành, số muối mà mẹ ăn còn nhiều hơn số cơm chúng ta ăn. Mẹ cũng hiểu đạo lý đối nhân xử thế hơn chúng ta, sẽ không vì thanh niên Tống cho đồ mà gả chị cho anh ấy.”

Em gái đoán không sai, quả thực cô đang tìm thanh niên Tống, Tề Ngọc Trân vẫn cho rằng:

“Sau này em đừng tùy tiện nhận đồ của người khác, người khác cho đồ thì phải hỏi ba mẹ trước, ba mẹ đồng ý cho nhận thì mới được nhận.”

Không được có ý định làm hại người khác, nhưng cũng phải đề phòng người khác.

Tề Ngọc Liên: “Em không phải đứa trẻ hai tuổi, em đã mười hai tuổi, hiểu được rất nhiều chuyện.”