Chương 1

"Chị ơi!"

Tề Ngọc Liên chạy về phía chị gái, sau đó ôm chặt lấy chị mình.

Tề Ngọc Trân đang lau cửa sổ, thấy em gái chạy tới, cô buộc phải dừng việc đang làm lại:

"Cũng đã lớn cả rồi, có chuyện gì mà lại khiến em kích động thế?"

"Em đã thấy các thanh niên trí thức được phái tới đội sản xuất của chúng ta rồi. Có tổng cộng năm người, một người trong số đó khá cao lớn, còn đẹp trai, rất nhiều người trong đội sản xuất đều đang bàn tán về anh ấy. Em nghe Nhị Nha nói anh ấy không khác gì phượng hoàng ở giữa bầy gà."

Cô ấy kể lại lời của Nhị Nha về phượng hoàng và gà cho chị gái mình nghe.

Chẳng qua mấy lời này cũng không hề dễ nghe một chút nào.

Không hề vui, đã vậy còn chói tai.

"Em cứ kệ mấy lời Nhị Nha nói đi, chúng ta cũng không được nói những lời đó trước mặt các thanh niên trí thức, không chỉ thanh niên trí thức, mà cả trước mặt người ngoài cũng không được nói, không thể để họ coi thường chúng ta được."

Tề Ngọc Liên rất nghe lời chị gái, cô ấy bèn gật đầu liên tục:

"Em biết rồi, nghe lời Nhị Nha nói đúng là rất khó chịu, bây giờ là thời đại nhân dân làm chủ, gà rừng cũng có thể trở thành phượng hoàng mà!"

Viên Tú Thải không để ý đến chuyện phượng hoàng gà rừng gì đó, thấy con gái út lại quấn lấy con gái lớn, bà ấy bèn nói:

"Ngọc Liên, đừng bám lấy chị gái con nữa, mau lại đây giúp mẹ mang đồ nông cụ cho thanh niên trí thức ở ký túc xá."

Năm nay đại đội có năm thanh niên trí thức mới tới, họ không ở nhà của các xã viên mà trong đội sẽ bố trí riêng ký túc xá cho họ.

Trước kia nó là một ngôi nhà nhỏ bị bỏ hoang, nhưng giờ đã được sửa sang lại một cách đơn giản để cho các thanh niên trí thức vào ở.

Thanh niên trí thức xuống ruộng lao động, đồ nông cụ sẽ do trong đội cấp, tự các thanh niên trí thức sẽ tiến hành bảo quản.

Cũng không phải các loại đồ nông cụ đều giao cho họ bảo quản, mà chỉ có cuốc xẻng và giỏ tre, không cần quá mới, dùng được là được.

"Mẹ ơi, có mang mũ rơm sang cho họ luôn không ạ?"

Tề Ngọc Liên hỏi mẹ.

Viên Tú Thải bèn lên tiếng trả lời:

"Con mang theo luôn đi, dù sao cũng đã chuẩn bị cho họ rồi, lần này đưa cho họ luôn một thể."

Tề Ngọc Liên lấy mũ rơm ra, đó là những chiếc mũ rơm mà cô ấy và chị gái đã đan riêng cho các thanh niên trí thức.

Ba mẹ con cùng đi tới ký túc xá của thanh niên trí thức, trước cửa có mấy xã viên tò mò đứng xem, trong đó có cả Tề Nhị Nha.

"Đây là mũ rơm do chị em em đan, tặng cho mọi người ạ, chẳng may bị hỏng thì đừng đến đòi tụi em nha, mọi người phải ra chợ mua lại đó."

Tề Ngọc Liên đang định phát mũ rơm cho năm thanh niên trí thức.

Cô ấy nói tiếng địa phương, tốc độ nói cũng không nhanh lắm, thế nên năm thanh niên trí thức có thể nghe hiểu đại khái cô ấy đang nói gì.

Trong số ba nam hai nữ thanh niên trí thức, một cô gái tên An Lâm trực tiếp hỏi Tề Ngọc Trân:

"Cô là chị của em ấy à?"

Tề Ngọc Trân biết vài câu tiếng phổ thông nhưng không thể nói câu dài, sợ xấu mặt nên chỉ gật đầu.

An Lâm nói tiếp: "Tôi muốn mũ rơm do cô đan, không cần của em gái cô."

Tề Ngọc Liên không biết nói tiếng phổ thông nhưng cô ấy có thể nghe hiểu, vừa nghe thấy lời này bèn tức giận nói:

"Chị gái này, chị nói chuyện kiểu gì vậy, thật là mất lịch sự!"

Tề Ngọc Trân cũng không muốn em gái xảy ra mâu thuẫn với thanh niên trí thức:

"Tất cả đều do chị em tôi đan chung, tôi không đan lẻ một cái nào cả."

"À, thế thì thôi vậy."

Bỏ qua Tề Ngọc Liên, An Lâm chọn một chiếc mũ rơm trông có vẻ tốt nhất.

Viên Tú Thải thấy con gái út thở phì phì, bèn nói sang chuyện khác:

"Ba chàng trai các cậu sẽ ở phòng lớn, nhưng phải có một người chịu ngủ giường nhỏ, hai người ngủ giường lớn. Các cậu đã xem qua kích cỡ giường chưa? Sớm quyết định xem ai ngủ giường nhỏ ai ngủ giường lớn, cũng đừng cãi nhau vì chuyện nhỏ ngay ngày đầu tiên."