Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Hiện tại xem ra, là chú Hai nhìn lầm cô." Tô Định Bang lắc đầu nói: "Sau này cô ở trường đi, nghỉ ở ký túc xá hay về quê đều tùy cô, cô lớn rồi, có suy nghĩ của mình, chú Hai cũng không quản được.”
Tô Nhụy kinh ngạc nghe, vẫn không nói gì.
Nhìn bóng lưng ba con họ biến mất ở ngã tư phía trước, cô thất hồn lạc phách đi về phía đại học Bắc Thành.
Kỳ nghỉ nhanh chóng kết thúc, trạng thái Tô Sính cũng đã điều chỉnh, mấy ngày nay cô đan xong áo len cho ba mẹ, chưa bắt đầu đan gì cho các.
Trong khi dọn dẹp hành lý của mình, cô đặt các quả bóng len còn lại và kim len.
Dung Lam muốn đi làm, Tô Định Bang cũng không rảnh, Tô Sách càng có nhiệm vụ gấp gáp, vì thế trọng trách đưa em gái đi học đã rơi vào người Tô Ngự.
"Được rồi, A Nhuyễn? Anh trai vào được không? ”
Tô Ngự đứng bên ngoài phòng tầng hai gõ cửa.
"Có thể." Tô Sính cất túi hành lý xong, lại đi đến tủ mang theo viên thuốc cần uống.
Tô Ngự đẩy cửa đi vào, thấy cửa sổ không đóng, Sầm Duật thuận tay kéo lên: "Đồ đạc đều mang theo chưa? Mẹ nói gần đây hơi lạnh, để em mang chăn đi lót.”
"Mang theo xong rồi, ở trong ngăn bên trên tủ quần áo." Tô Sính nhìn xuống chiều cao tủ quần áo, đáy mắt trong suốt mang theo nụ cười nhợt nhạt: "Anh có cần ghế không?”
"Ha." Tô Ngự giống như con mèo bị giẫm đạp đuôi, mở cửa tủ đưa tay lấy chăn xuống, đặt ở trên giường, lại gấp lại một lần nữa: "Sao em có thể khinh thường anh trai.”
Tô Sính cong mắt cười, đuôi mắt cong cong.
Tô Ngự thấy cô không giống như mấy ngày trước cố gắng cười đùa, mà thực sự vui vẻ từ trong lòng, tâm trạng cũng sảng khoái theo.
"Đi, anh đưa em đi học." Tô Ngự tay trái xách túi hành lý, tay phải ôm chăn dùng băng vải buộc thành khối đậu.
Tô Định Bang mua hai chiếc xe đạp, một chiếc cho vợ đi làm, từ nhà của bệnh viện quân đội đến bệnh viện quân đội vẫn còn hơi xa, quân khu quá lớn.
Còn có một chiếc để thuận tiện đưa đón con gái đến trường.
Túi hành lý treo trên tay lái, chăn đặt ở xà ngang phía trước, Tô Ngự đỡ đầu rồng xe đạp đặt chân lên: "Em ơi, em ngồi lên trước.”
Anh không giống Tô Định Bang và Tô Sách, đứng trên xe đạp đạp một đoạn mới chở người, mà là ngồi ở ghế xe, chân dài chống đỡ chờ em gái ngồi phía sau.
Tô Sính ngồi nghiêng ở ghế sau xe đạp, cô mặc một chiếc áo len màu trắng sữa, tay nắm lấy dưới ghế xe phía trước: "Được rồi, anh ơi.”
"Vậy chúng ta đi thôi" Tô Ngự dùng sức đạp một cái, xe đạp từ quân thuộc viện chạy ra ngoài.
Đến đại học Bắc Thành, Tô Ngự còn giúp cô xách hành lý cho cô vào ký túc xá, lại chào hỏi bạn cùng phòng của cô mới xuống lầu về nhà.
"A Sính." cô gái tóc ngắn thấy cô đang trải chăn, tiến về phía cô, nhỏ giọng nói: "Đây cũng là anh trai cô à?”
"Đúng vậy." Tô Sính đem chăn trải xong, hành lý đều phân loại ra sửa sang lại vào tủ: "Đây là túi an thần hương tôi tự làm, cho mọi người đó.”
Cô lấy ra năm túi thơm tinh xảo, lần lượt đưa cho các bạn cùng phòng.
"Oa, mùi hương này là hoa hồng khô đi, còn có Quyết Minh Tử."
"Đúng rồi, hy vọng mọi người thích." Cô gái nhỏ tươi cười ấm áp, khóe môi lún xuống, bên miệng có hai cái xoáy lê nhỏ nhạt.
"Thích quá!" Cô gái tóc ngắn như nhận được bảo bối, bỏ túi hương dưới gối của mình, ôm cánh tay của cô làm nũng: "A Sính tốt quá, nếu cô có thể cho tôi chép bài cô một chút thì càng thích hơn.”
Giáo viên Từ không thích học sinh thất thần trong lớp, biên bản ông viết trên bảng đen nếu bạn ngẩn người không kịp sao chép sẽ nhanh chóng bị lau sạch.
Tô Sính mím môi cười, mở ngăn kéo bàn làm việc tìm ra sổ ghi chép đưa tới.
"Cảm ơn A Sính! Cô gái tóc ngắn trực tiếp kéo ghế ngồi xuống chuẩn bị sao chép, cô từ nông thôn đến trường, nhà vẫn dùng đèn dầu hỏa, trường học là đèn điện.