Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Diệp Tích, một người phụ nữ độc ác ích kỷ như bà, không xứng làm mẹ của con trai tôi, tôi sẽ đổi cho chúng một người mẹ dịu dàng thiện lương, miễn cho đứa bé cũng đen lòng như bà."
"Ông muốn ly hôn với tôi?" Diệp Tích thê lương thét chói tai: "Tôi không đồng ý! Con tôi không thể gọi người khác là mẹ! Đồng chí công an, tôi muốn tố cáo ông ta! Thư Kinh Nghiệp và ba ông ta ở trong đơn vị nhà nước chiếm đoạt tài sản nhà nước làm của riêng!”
Bên này chọc khí ô yên rối loạn, bên kia, Tô Định Bang cầm chén men cùng công an làm ghi chép.
"Đồng chí công an, ngài xem hiện tại có lời khai nhân chứng có thể tiến hành bắt giữ Từ Vinh và Mạnh Trúc không?"
Công an cũng không nghĩ tới có một ngày gặp phải chuyện chú mang cháu gái tới báo cáo cháu gái, ông lắc đầu: "Tuy rằng có hồ sơ vụ án của bệnh viện mười bảy năm trước cùng với lời khai của nhân chứng, nhưng điều này còn chưa đủ, tốt nhất là có thể để cho hai chị em Diệp Mạn, Diệp Tích mở miệng.”
"Nhưng mà ông cứ yên tâm, chuyện này giao cho chúng tôi, tin rằng không bao lâu nữa là có thể bắt về quy án." Công an định trực tiếp đi lừa gạt chị em nhà Diệp, Từ Vinh đã thú nhận toàn bộ, bọn họ cũng sẽ không vì bảo vệ ông ta mà cắn chặt không buông ra.
Dù sao cũng không phải thân quyến gì, không phải là một bệnh nhân sao.
Nhưng mà chuyện này quả thật có chút phiền toái, phải liên tỉnh liên lạc với công an bên kia, cùng nhau bắt giữ.
Nhận được câu trả lời khẳng định, Tô Định Bang thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn đồng chí công an, làm phiền ông.”
"Là trách nhiệm của tôi."
Bọn họ ra khỏi cục công an, Tô Sách nháy mắt với ba,liếc về phía em họ.
Tô Định Bang nhìn cháu gái cúi đầu không nói, cũng có chút khó xử.
Đứa nhỏ này dù sao cũng là con gái của anh cả, khiến ông kéo mặt xuống nói lời tàn nhẫn cũng có chút không đành lòng.
Lại gãi gãi ót, Tô Định Bang nói: "Nhụy Hoa à, đứa nhỏ này từ nhỏ nhìn cũng thành thật, giống như ba cô, mẹ cô tuy rằng là miệng cười che đi lưỡi dao, thường xuyên cãi nhau với thím Hai, nhưng cũng không làm chuyện xấu gì.”
"Chú Hai không biết sao đột nhiên cô làm ra chuyện như vậy, tôi vẫn nhớ khi còn bé, A Nhuận chỉ mới năm sáu tuổi, chúng ta dẫn cô ấy về quê, cô ấy còn phải mang theo hoa quả đường mà ông ngoại cô ấy gửi cho cô ấy."
"Khi còn bé cũng thích ăn đường, nhưng vẫn không nỡ ăn, nói muốn để lại cho chị ăn."
Tô Định Bang thở dài: "A Nám là một đứa trẻ ngây thơ thiện lương, những lời cô nói với con bé, con bé cũng không nói với chúng tôi là cô nói.”
"Bây giờ cô cũng mới mười tám tuổi, còn có cơ hội sửa chữa, có thể cô thấy tôi cùng các anh họ cô rất cưng chiều con bé, mới có thể phạm loại sai lầm này."
"Những nỗi đau con bé trải qua không ít hơn cô, lúc con bé mới ê a học nói đã phải uống thuốc đông y, mãi cho đến hai năm nay cơ thể mới ổn định lại."
"Con nhà người ta từ nhỏ có thể vui vẻ cùng bạn bè chơi đùa đến trường, con bé cũng chưa từng oán giận ghen tị, cũng là bởi vì như vậy tôi và thím Hai của cô mới càng thêm đau lòng."
"Chú Hai biết suy nghĩ của cô, một con gái nuôi có thể được quan tâm nhiều như vậy, vì sao cháu gái ruột như cháu gái như cô lại không được."
"Nhụy Hoa, ba cô đối xử với cô cũng không tệ, tuy rằng có một đứa em trai, cũng không thiên vị, thư giới thiệu của con tới trường đều là do anh ấy chạy lên chạy xuống. Mẹ cô có thể có một chút vấn đề với tính cách, nhưng cô có muốn trở thành một người như bà ta không?”
"Chú Hai vẫn cảm thấy cô không tệ, thông minh kiên định, làm giáo viên ở tiểu học trong đội cũng không kém."