Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Dung Lam bị nhét vào lòng, bà còn chưa kịp phản ứng, người phụ nữ đã đi đến góc tường viện.
Bước chân Lâm Y bỗng nhiên dừng lại, lại quay trở lại.
“... Bác sĩ Dung, cám ơn." Cô cúi đầu thật sâu, nước mắt rơi xuống, đập vào phiến đá xanh.
"Ôi." Dung Lam buông giỏ rau và sâm rừng xuống, luống cuống tay chân đỡ cô dậy: "Lâm đoàn trưởng, cô không cần như vậy.”
Bà biết Lâm Y là vì chuyện của đứa trẻ, cô vẫn coi A Mềm là con gái ruột mà yêu thương, đều là tự nguyện.
Tô Sách từ bộ đội trở về đã thấy mẹ anh ở cửa viện nói chuyện với mẹ Thẩm Thanh Tuyết, anh gãi gãi đầu, không biết có nên đi chào hỏi hay không.
Lại cảm thấy có chút xấu hổ.
"A Sách?" Vẫn là Dung Lam thay anh giải vây: "Mẹ quên mua đậu phụ, con vào bếp lấy một cái bát mua một miếng đậu phụ nước về, vé và tiền ở trong ngăn kéo tủ.”
"Dạ, được." Tô Sách vội vàng chuồn đi.
Cuối cùng Lâm Y cũng không đi vào, cùng Dung Lam nói chuyện trong chốc lát, trước khi đi nhìn vị trí cửa sổ lầu một.
Tô Sách mua đậu phụ về, đem bát men giao cho mẹ: "Vị dì Lâm kia đâu? Về rồi ạ?"
"Ừm, trên đường trở về con có gặp Tô Nhụy không? Hôm nay cô ấy có một kỳ nghỉ, là thời gian để về." Dung Lam giọng điệu lạnh lẽo.
Tô Sách sờ gáy theo bản năng: "Không có, có thể cô ấy chột dạ không dám trở về?”
Dung Lam nhíu mày: "Cậu đi cửa xem, lát nữa tôi làm xong cơm cô ấy còn chưa trở về, chúng ta đã đến trường tìm cô ấy.”
Bà đã hạ quyết tâm, nhất định phải cạy miệng Tô Nhụy ra.
Đến lúc ăn cơm trưa, bát đũa vừa bày lên bàn, Tô Nhụy xách túi hành lý trở về.
Tô Sách dựa vào cửa đứng thẳng người, kêu vào trong: "Mẹ.”
Dung Lam sau khi bưng thức ăn lên bàn cẩn thận rửa tay sạch sẽ, múc cho con gái một chén canh thịt nạc hoa kỳ sâm, đưa lên lầu.
Chuyện nói với Tô Nhụy bà không muốn cô nghe được, sợ lại kí©h thí©ɧ đến cô.
Tô Nhụy trong lòng có chút lo sợ bất an, lúc ấy nói ra những lời này với Tô Sính là bởi vì ghen tị với hào quang của cô trên sân khấu, cho nên muốn nhìn cô kinh hoảng thất thố.
Tại sao cô ấy có thể có tất cả mọi thứ.
Tính tình mềm mại như Tô Sính, biết mình chỉ là một đứa trẻ bị bỏ rơi hẳn là sẽ sụp đổ chứ?
Nhưng không nghĩ tới, phản ứng của Tô Sính hoàn toàn ngoài dự liệu của cô, mà cô cũng sợ hãi cả kinh.
Chú thím thương con gái mình như vậy, nếu biết là cô quấy rối, nói không chừng sẽ đuổi cô về quê!
Không, chắc chắn chú thím sẽ biết, Tô Sính nhất định sẽ nói cho bọn họ biết.
Mẹ cô thiên vị, ba lại là một người mặc kệ sợ vợ, ở đại học tuy rằng không có bạn bè gì, nhưng học được không ít tri thức, chờ cô chịu đựng hai năm này rồi trở về cũng không phải tình cảnh như bây giờ.
Sau khi tốt nghiệp, sinh viên công nông phải phân công về quê hương, cô nghĩ dù là ở xã cũng tốt hơn là làm giáo viên tiểu học ở thôn.
Nếu cô bị bỏ học, cô không dám nghĩ về chuyện gì sẽ xảy ra.
Thím vốn không đối phó với mẹ cô, nếu như không phải nể mặt ba cô, có lẽ cũng không muốn dẫn cô tới đây.
Mơ mơ màng màng đi vào viện tử nhà họ Tô, ngẩng đầu đã nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy lãnh ý của Dung Lam.
"Tôi cũng không muốn đi vòng quanh với cô, những lời cô nói với A Mềm từ đâu nghe được?"
Tô Nhụy lui về phía sau một bước theo bản năng, quả nhiên bọn họ đều biết.
Nhưng cô vẫn giãy dụa đến chết, ra vẻ mờ mịt: "Thím, con không biết thím đang nói cái gì.”
"Không biết?" Dung Lam hứng thú: "Trước kia tôi cảm thấy đứa nhỏ cô rất thành thật, giống ba cô. Không ngờ thì ra vẫn theo mẹ, mặt đỏ tim đen.”
Bị bà nói như vậy, trên mặt Tô Nhị không nhịn được: "Thím à con thật sự không biết người đang nói cái gì, bình thường thím và mẹ tôi có va chạm cùng hiểu lầm, đây là chuyện giữa người lớn, sao lại giận chó đánh mèo trên người tôi?”