Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sắc mặt Dung Lam hòa hoãn: “Vậy còn tạm được.”
Tô Sính có chút buồn ngủ, Dung Lam pha trà sâm cho cô, đưa cô lên lầu.
Đốt hương an thần, Dung Lam ngồi bên giường nhìn khuôn mặt tiều tụy khi ngủ của con gái, nhẹ nhàng vén tóc ở gò má của cô ra sau tai.
Đứa con bà nuôi nấng từng chút một, bây giờ cũng duyên dáng yêu kiều rồi.
Từ trước đến nay bà không có yêu cầu gì đối với con, bình an khỏe mạnh, cả đời thuận lợi là được.
Nhưng A Nhuyễn của bà hình như không được như ý.
Dung Lam yên lặng nhìn cô nửa nén hương, mới chậm rãi đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài.
Đến khi cửa khép lại, cô gái nhỏ vốn dĩ đã ngủ say mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn cánh cửa màu nâu.
Một lát sau, cô dựa vào đầu giường ngẩn người.
Trước khi Thẩm Nguyên Bạch đến quân khu Đông Thành, từng tới nhà họ Tô một chuyến, cố ý tìm cô.
Một mình đợi nửa tiếng đồng hồ.
Chưa từng nói những lời như kêu cô về nhà họ Thẩm, nhận lại ba mẹ anh trai, mà hỏi bình thường cô thích ăn cái gì, có muốn có thứ gì không.
Lúc đó vẻ mặt của anh ấy dịu dàng: “Kỳ nghỉ trong năm nay của anh đã hết rồi, cuối năm mới có thể trở về, anh sẽ thường xuyên viết thư cho em, A Nhuyễn sẽ trả lời thư của anh chứ?”
Cô không nói gì.
Người đàn ông cũng không thất vọng, để lại số điện thoại của quân đội, nói cô có chuyện gì có thể gọi tới.
Câu cuối cùng Thẩm Nguyên Bạch nói với cô khi rời đi là ——
“Anh hy vọng có một ngày, A Nhuyễn có thể đến quân khu Đông Thành thăm người thân.”
Suy nghĩ của cô trở lại, chậm rãi đứng dậy, vén chăn lên đi chân trần xuống giường.
Đôi giày da cừu màu trắng dưới gầm giường không dính một hạt bụi.
Cô nhìn một hồi, nghe thấy bên ngoài có tiếng mèo kêu, đi tới trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra.
Chú mèo con màu trắng nằm trên bệ cửa sổ, cúi đầu cọ vào mu bàn tay cô, hàm răng sắc nhọn nhẹ nhàng cắn lên ngón tay cô, rất nhanh lại nhả ra.
Bên cạnh nó là một đôi giày vải màu trắng thêu hoa tulip, Tô Sính rũ mắt nhìn.
Mấy ngày trước đã có ở đó rồi, không biết người ấy để ở đó khi nào.
Chú mèo con ngáp một cái, cọ cô một hồi rồi nằm trên góc cửa sổ ngủ gật, Tô Sính cũng không đóng cửa sổ, đi đến trước tủ ngăn kéo, kéo ngăn kéo ra.
Lấy thảo dược được phơi khô ra hết, cô ngồi xếp bằng trên sàn nhà bằng gỗ, trên chân đắp một cái chăn mỏng, bắt đầu sắp xếp dược liệu.
Trong phòng hương an thần trộn lẫn với mùi thơm thực vật của thảo dược, cô ngồi dưới ánh đèn màu quýt, vẻ mặt chuyên chú.
Khi Trần Diễm tới bắt mèo, ánh mắt thoáng nhìn qua dáng người yếu ớt thon gầy của cô gái nhỏ, nhánh cây dưới chân rung động, anh hơi rũ mắt xuống, khi ngước lên lần nữa, ánh mắt nước trong và gợn sóng của cô gái nhỏ và anh nhìn thẳng vào nhau.
Hai người một người đứng một người ngồi, cứ nhìn nhau như vậy không ai nói gì.
Anh không biết nên nói gì, nói gì cũng có chút không thích hợp.
Tô Sính cũng không lên tiếng, nhìn anh một hồi, tiếp tục phân thuốc Đông y, bên chân cô là một xấp giấy cỏ lau.
Gió thổi qua, một góc của trang giấy bay lên, lật qua lật lại vang lên soạt soạt.
Cô tiện tay cầm một cây hà thủ ô đè lên, không ngẩng đầu nữa.
Trần Diễm ôm mèo trong tay, anh suy nghĩ một chút, giẫm lên ngọn cây, nghiêng người ngồi trên bệ cửa sổ.
Màn cửa trở lại bình thường, rũ xuống sàn nhà, trong phòng không có gió.
Tô Sính làm việc không nhanh cho lắm, có chút không trôi chảy, đợi cô phân xong đã là một tiếng rưỡi sau.
Tiểu Ngoan ngủ say trong ngực thiếu niên, chân mày đen nhánh của anh ẩn trong màn đêm, nhìn cô cất bao thuốc vào tủ ngăn kéo.
Anh bỗng nhiên lắc đầu, cười nhẹ.
Năm một tuổi đã có dây dưa ràng buộc với cô, về sau dù cho không thấy mặt, mỗi năm cũng có ảnh chụp gửi tới.