Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Triệu Đồ thở dài: “Nếu ông cụ nhà tôi ép tôi như thế, dù là thiên tiên tôi cũng không muốn cưới.”
Thẩm Thanh Tuyết cười nhạo: “Ông cụ nhà cậu chỉ nghĩ làm dưa muối, không rảnh quan tâm cậu phá phách.”
Triệu Đồ là do ông ngoại nuôi lớn, tay nghề làm dưa muối của mẹ cậu ta cũng là truyền thừa từ ông cụ, cậu ta sờ sờ chóp mũi: “Chẳng qua nếu tôi là A Diễm có vị hôn thê như em gái Tô, lúc này cũng sẽ thỏa mãn mong mỏi của ông cụ.”
“Cậu vĩnh viễn cũng không phải là cậu ta.” Thẩm Thanh Tuyết lười nói nhiều với cậu ta, chống bậc thang đứng dậy, quay trở về.
“Không thể hiểu được.” Triệu Đồ nhìn bóng lưng của anh ta, mắng một câu.
Đây không phải là thuận miệng nói một chút à, anh trai của em gái Tô nhà người ta còn chưa tức giận, cậu có mặt mũi gì.
Tô Sách thấy sắc mặt em gái như thường, anh ấy đưa mắt ra hiệu cho Tô Ngự.
Tô Ngự vẻ mặt mờ mịt: “Sao vậy anh?”
“Đóng cửa tập thể đi.” Anh ấy bất đắc dĩ nói: “Em đi cuối còn để hai người bọn anh đóng à?”
“Ồ ồ.” Tô Ngự xoay người kéo then cửa của hàng rào lên.
Vào phòng khách, lại đóng cửa lớn.
“Nhuyễn Nhuyễn đã về rồi à?” Dung Lam sắc thuốc cho cô, đổ vào chén nhỏ, đôi tay thật cẩn thận bưng từ phòng bếp ra, sợ làm đổ.
Tô Ngự lúc này rất nhanh trí: “Con đi lấy mứt hoa quả.”
Tô Sính bưng chén, ngoan ngoãn uống hết thuốc, trong miệng ngậm một viên mứt hoa quả.
Cô gái nhỏ cuộn người trên ghế sô pha, im lặng không nói lời nào.
Tô Ngự mở TV, ngồi bên cạnh xem cùng cô.
Dung Lam khen một câu “bé cưng của mẹ ngoan quá”, dọn chén thuốc, kéo Tô Định Bang vào phòng bếp nói chuyện.
“Lần trước đứa trẻ nhà họ Thẩm nói cặp vợ chồng đến chỗ Diệp Mạn xem bệnh ngày mười tám tháng bảy năm đó, người đàn ông tên Từ Vinh, người phụ nữ tên Mạnh Trúc, ông không cảm thấy cái tên này có chút quen tai sao?”
Tô Định Bang suy nghĩ một chút, buồn bực: “Nghe thì có chút ấn tượng, nhưng hình như không biết hai người này.” Ông hoàn toàn không nhớ ra.
Dung Lam nhắc nhở ông: “Vợ của anh cả ông cũng họ Từ, anh của bà ta hình như tên Từ Vinh.”
Suy nghĩ của Tô Định Bang xoay nửa vòng mới phản ứng được, vợ của anh cả ông chẳng phải chính là chị dâu Từ Tú sao?
Vợ mình ghét cháu gái, ghét cả chị dâu?
Không đúng, vợ ông và chị dâu vẫn luôn không hợp nhau.
Chỉ là nể mặt của anh cả nên vẫn duy trì sự hòa bình bên ngoài.
“Đứa trẻ nhà họ Thẩm kia trước khi về quân khu Đông Thành, đã đến phòng hồ sơ của bệnh viện huyện một chuyến để điều tra bệnh án năm đó, phát hiện vào ngày mười tám tháng bảy của mười bảy năm trước, đôi vợ chồng mà Diệp Mạn khám bệnh tên là Từ Vinh và Mạnh Trúc. Mà cùng ngày, cả khoa phụ sản của bệnh viện huyện chỉ có bọn họ bị chẩn đoán là vô sinh.”
Dung Lam liếc mắt nhìn ông: “Đã hiểu ra chưa?”
“À.” Tô Định Bang vỗ mạnh vào đầu một cái: “Suýt nữa tôi quên mất một chuyện, không phải năm đó bà sinh A Ngự ở bệnh viện sao? Hình như tôi nhìn thấy anh vợ của anh cả, nhưng đó chỉ là chuyện trong một thoáng chớp mắt, tôi còn tưởng rằng mình nhìn nhầm.”
“Vậy là đúng rồi.” Giọng điệu Dung Lam lạnh lạnh: “Nhà chị dâu ông lục đυ.c từ gốc, tôi cứ thắc mắc tại sao Tô Ngụy lại biết bé cưng không phải là con gái ruột của chúng ta, xem ra nó biết được từ chỗ của cậu mợ nó.”
“Ngay từ đầu Từ Vinh đã biết bé cưng chính là đứa bé năm đó? Hay là sau này mới phát hiện.” Người đàn ông nghĩ mãi không ra.
“Có lẽ chính là trong hai ngày trung thu đó.” Dung Lam đổ cặn thuốc đi: “Có thể là nhận ra bé cưng từ chi tiết nào đó.”
Bọn họ rất ít khi đưa Tô Sính về quê, một là bởi vì khi còn bé tình trạng sức khỏe của cô không tốt, trở về phiền phức. Hai là bà cụ không chào đón cháu gái này cho lắm, bà thấy con gái khó chịu sẽ đau lòng, bà cụ sẽ chỉ mắng người hay đau ốm.