Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trần Thế nhớ thương đại quai tiểu quai của cậu bé, nhìn giày thêu trong tay anh hơi rối rắm, xoay người đi về phía góc tường bên kia.
Động tác dứt khoát bò lên trên cây, đạp lên cành cây anh đặt giày thêu lên cửa sổ, xuyên qua lớp kính có thể nhìn thấy bóng dáng mờ mờ của cô gái nằm trên giường.
Tái nhợt, yếu ớt, không chịu nổi một đòn.
Trong lòng có loại cảm giác kỳ lạ xuất hiện, nghe thấy có tiếng bước chân vang lên. Không kịp nghĩ nhiều anh nghiêng người núp sau nhánh cây.
Thẩm Nguyên Bạch đứng ở cửa khu tập thể, không lâu sau cửa rào từ bên trong mở ra, anh ấy theo Tô Sách vào trong phòng.
Dung Lam đã nghe Lâm Y nói về đứa con trai lớn này rất nhiều lần, tính cách ôn hòa, tính tình rất tốt, có chí vươn lên.
Bà cảm thấy có lẽ Lâm Y không hiểu biết nhiều về đứa con trai cả này của bà, ôn hòa chỉ là tượng trưng, tính tình tốt xem ra cũng không phải sự thật.
“Dì Dung.” Giọng nói của người đàn ông hòa nhã “Có chuyện tôi cảm thấy hẳn phải nói với dì một tiếng.”
“A Nhuyễn sẽ biết được thân thế trước, hơn nữa còn cảm thấy mình bị vứt bỏ, nguyên nhân có lẽ là ở cháu gái của dì —— Tô Nhụy.”
Dung Lam hơi ngạc nhiên sau đó nhíu mày: “Cậu có chứng cứ không?”
Thẩm Nguyên Bạch gật đầu: “Tôi hỏi bạn học của A Nhuyễn, từ lúc lên đài đến lúc xuống sân khấu cảm xúc của em ấy đều bình thường, duy chỉ sau khi Tô Nhụy đi tìm em ấy mới mất khống chế.”
Làm sao Tô Nhụy lại biết chuyện này?
Chẳng lẽ là lúc nào đó nghe thấy các bà nói chuyện?
Dung Lam suy nghĩ cả trăm lần cũng không ra, tạm thời ép nghi vấn trong lòng xuống, chuyện này sớm muộn gì cũng phải tìm Tô Nhụy tính toán.
Đứa cháu gái họ nhà chồng này rõ ràng biết thân thể của Niếp Niếp không tốt còn cố ý kí©h thí©ɧ con bé, chuyện này bà nhất định bà chắc chắn phải tìm Từ Tú cần một lời giải thích.
Còn như bên phía bà cụ không giấu được, bà vốn chưa từng suy xét qua.
Niếp Niếp được bà nuôi bên người không sinh hoạt ở quê nhà, bà cụ cho dù có tức giận cũng không quản được, cùng lắm thì Tô Định Bang bị mắng mấy câu.
Dù sao người đàn ông này ở quê nhà cũng không dùng được, bị mẹ ông ta mắng cũng không hề ít, bà cũng không thương xót.
Giờ đây bà càng để bụng chuyện khác hơn “Diệp Mạn và Diệp Tích đã bị cảnh sát bắt đi, gia đình ném Niếp Niếp ở bên ngoài bệnh viện kia còn chưa có tung tích, cậu tính làm thế nào?”
Tin tức duy nhất chính là hộ gia đình này không phải người ở Bắc Thành.
Diệp Mạn bà sẽ nói tình hình thực tế với cảnh sát ư? Chuyện nhiều năm như thế điều tra cũng cần nhiều thời gian.
Tâm tư bà rối bời, hận không thể xẻo thịt sống đám người này.
Thẩm Nguyên Bạch thông qua đồng nghiệp cũ của Diệp Mạn ở bệnh viện huyện và đội thanh niên tri thức lúc Diệp Tích cắm đội để tìm hiểu ngọn nguồn tra được thân thế của Thẩm Kiều, còn đến người vứt bỏ em gái năm đó cũng có không ít người chứng kiến.
Bệnh viện người đến người đi, có động tĩnh gì thì có thể giấu dấu được ai?
Chỉ là lúc ấy vứt bỏ bé gái rất nhiều, bọn họ thấy đôi vợ chồng ném đứa bé vào thùng rác chỉ nghĩ là muốn con trai nên cũng không xen vào việc của người khác.
Nhặt đứa bé về hả? Sao có thể chứ, trong nhà còn chưa nuôi xong.
Thẩm Nguyên Bạch suy nghĩ một lát, anh ấy nói: “Tôi muốn đi thêm một chuyến đến phòng hồ sơ của bệnh viện huyện.”
Đôi vợ chồng kia tìm Diệp Mạn khám bệnh chắc chắn có lưu lại hồ sơ khám bệnh. bệnh lịch, anh ấy đến bệnh viện huyện một lần chú tâm chỉ điều tra thai phụ chờ sinh ngày mười tám tháng bảy, những tư liệu khác không hề đυ.ng vào.
Chỉ cần tìm ra hồ sơ khám bệnh năm đó, tên họ sẽ không khó điều tra như thế nữa.
Chờ anh ấy đi rồi,tâm tình Dung Lam rối bời.
Nếu không phải Thẩm Nguyên Bạch điều tra ra những việc này, Niếp Niếp chỉ là cục cưng của nhà họ Tô bọn họ, cũng không phải chịu tội như ngày hôm nay.