Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Giọng điệu ông ấy không nhanh không chậm, không có cảm xúc gì, Thẩm Kiều ngơ ngơ ngác ngác ngẩng đầu nhìn ông ấy.
“Tiếp theo em có tính toán gì không?”
Thẩm Kiều im lặng một hồi, cúi đầu: “Bà ấy bị bắt đi.”
“Tôi biết.” Người đàn ông nói: “Vậy còn em, nghĩ như thế nào.”
“… Em phải về nhà.” Ngón tay của cô ấy trắng bệch đi.
“Về nhà.” Từ Tư Viễn không cảm xúc lặp lại hai chữ này: “Trở về cái nhà không thuộc về mình?”
“Đó là nhà của em ư.”
Thẩm Kiều bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt chứa đầy tơ máu đỏ rực, hung tợn nói: “Sao lại không phải được? Tôi ở nhà họ Thẩm những mười bảy năm, mẹ, anh trai thương tôi nhất, tôi chính là đứa bé nhà họ Thẩm!”
Từ Tư Viễn sau khi nhìn cô ấy một lúc lâu, ánh mắt mang theo vẻ phức tạp.
“Chuyện mười bảy năm trước em không có lựa chọn, trước mắt xem ra nhà họ Thẩm hiểu lý lẽ sẽ không giận chó đánh mèo lên em. Bây giờ đến lượt em lựa chọn, nếu em lựa chọn giống mẹ mình tổn thương một đứa bé khác, tình cảm của em với nhà họ Thẩm cuối cùng sẽ thật sự biến mất.”
“Kiều Kiều, không có cha mẹ nào sẽ vứt bỏ con cái của mình, cho dù không có nhà họ Thẩm, ba cũng sẽ cho con có được tất cả.”
“Chạy đến nhà họ Thẩm cầu xin tranh giành yêu thương là hành vi ngu xuẩn nhất, con là đứa bé thông minh, tâm tư hẳn là nên vào chính đạo, làm chuyện con người nên làm. Nhà họ Thẩm cũng sẽ không cảm thấy mình nuôi một ong tay áo nhiều năm như thế.”
“Lấy hay bỏ ở con, tự mình lựa chọn.”
Nói xong câu cuối cùng, Từ Tư Viễn đi về phía ký túc xá của giáo viên.
Gần bốn mươi tuổi, bóng lưng ông ấy vẫn thẳng tắp như cây tùng, nện bước vững chãi bước vào đêm đen.
Toàn thân Thẩm Kiều như bị rút cạn sức lực ngồi phịch xuống đất.
Nhà họ Tô.
Sau khi Tô Sính trở về cảm xúc vô cùng không ổn định, cô cuộn tròn người trên ghế sô pha, đôi tay ôm đầu gối.
Hai anh em Tô Sách Tô Ngự ngồi ở hai bên tay vịn, Tô Định Bang ngồi trên một cái ghế sô pha khác, ba cha con lo lắng nhìn cô.
Không có ai dám lên tiếng, sợ làm phiền đến cô.
Dung Lam muốn đi sắc thuốc cho cô uống, cô bỗng nhiên vươn tay giữ chặt vạt áo của người phụ nữ, con ngươi ướt đầm đìa yếu ớt đáng thương: “Mẹ.”
“Mẹ không đi.” Dung La thở dài tiện thể lại ngồi xuống.
Bà ấy đưa mắt ra hiệu cho hai anh em, Tô Sách hiểu ý anh đến phòng bếp sắc thuốc. Còn Tô Ngự nhẹ nhàng đi lên lầu lấy hương an thần.
Tô Sính dựa vào người mẹ không nói câu nào.
Dung Lam và chồng ngồi bên cạnh đang vân vê điếu thuốc chưa châm lửa liếc nhìn nhau, bà do dự một lát cuối cùng vẫn mở miệng ——
“Nhuyễn Nhuyễn, trước lúc nhà họ Thẩm tìm tới mẹ vốn định giấu chuyện này trong lòng cả đời.”
Đôi tay ôm đầu gối của Tô Sính xiết chặt, đầu dựa vào vai Dung Lam, hàng mi dài khẽ run, trong mắt lưu lại một vệt âm u.
Dung Lam thấy con gái khó chịu trong cũng tựa như bị dao cứa, đây chính là con gái bà tỉ mỉ che chở nuôi nấng đó.
Đứa nhỏ này vì nguyên nhân thân thể hằng năm ở trong nhà, chưa trải sự đời không hiểu lòng người hiểm ác. Bà sợ bản thân nói ra ngay tức khắc sẽ khiến cô suy sụp.
Nhưng không nói, nhà họ Thẩm cũng đâu có gì sai đâu.
…
Sau khi Tô Sính uống thuốc xong mơ mơ mang mang lên lầu hai, giữa lúc ý thức mông lung phát hiện đang nằm ở trên giường trong phòng của mình, ngửi hương an thần quen thuộc cuối cùng cô cũng không chống đỡ được.
Dung Lam nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đứng ở mép giường nhìn dáng ngủ không an ổn của con gái, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt cô.
“Nhϊếp Nhϊếp của mẹ nhất định phải bình an vượt qua quãng đời còn lại.” Bà kéo chăn lên cao một chút, dịch dịch góc chăn: “Mẹ nhất định sẽ bảo vệ con thật tốt.”
Trần Diễm chắp tay sau lưng đi theo sau Trần Thế, hai anh em một trước một sau vào khu tập thể của gia đình quân nhân.