Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chân Thẩm Kiều như bị rót chì, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích được.
Bên tai toàn các âm thanh la mắng và vỗ tay tỏ ý vui mừng, cô ở trong gió lung lay sắp ngã.
Đáy mắt mờ mịt nhìn thấy bóng dáng quen thuộc phía trước như bắt lấy một cọng rơm cứu mạng ——
“Mẹ…”
Tiếng nói nghẹn ngào đến nỗi khó nghe, trước mắt mơ hồ, hai mắt mông lung đẫm lệ.
“Kiều Kiều?” Lâm Y muốn tiến đến, lại bất giác nghĩ đến lời con trai lớn nói với con gái, bà ôm ngực khổ sở khó chịu.
Thâm Tiêu ở bên cạnh thầm thở dài: “Đưa bé A Nhuyễn này thân thể vốn đã yếu, hôm nay chịu kí©h thí©ɧ như thế không biết bây giờ như thế nào.”
Khóe môi Lâm Y bị cắn gần như muốn bật máu, bà cố nén thương tiếc trong lòng, không đến xem Thẩm Kiều đang thất hồn lạc phách, xoay người đi.
Ngay lúc Tô Sính sắp ngất lịm đi, Thẩm Thanh Tuyết cảm thấy trái tim mình bị xé rách phát đau, khi anh ta đi đỡ anh trai bị hất tay ra càng sắp nghẹt thở.
Hắn và Thẩm Kiều ở chung lâu nhất, anh trai mười bốn mười lăm tuổi nhập ngũ, hằng năm đều ở quân khu ở Đông Thành hiếm khi mới được về một lần.
Em gái miệng ngọt, tuy có hơi tính tình nhỏ nhặt của gái nhỏ, nhưng anh ta cảm thấy rất đáng yêu, cô gái nhỏ nên mềm yếu một tí, dù sao trước vì anh ta mà chịu khổ nhiều như thế.
Nhưng chân chính chịu khổ vì anh ta lại là A Nhuyễn.
Nhiều năm như thế, anh ta thực sự yêu thương em gái, nhưng em gái lại là giả.
Anh ta đi theo sau ba mình, bước chân nặng nề.
Thẩm Kiều nhìn thấy tất cả người nhà đều quay bước đưa lưng về phía cô ấy, biết bản thân về sau cái gì cũng không có cô ấy muốn đuổi theo nhưng đôi chân không di chuyển.
Muốn mở miệng kêu lại làm thế nào cũng không phát ra tiếng.
Qua một hồi lâu, ánh mắt cô ấy trống rỗng trở về.
……
Thẩm Nguyên Bạch vào giảng đường lớn, qua dò hỏi tìm được giáo viên trong lớp của em gái mình, anh ấy mỉm cười nói: “Xin chào, tôi là anh trai của Tô Sính, mới vừa xem biểu diễn xong đến đây, xin hỏi ngài có biết em ấy ở đâu không?”
“Bạn học Tô?” Hậu trường có rất nhiều bạn học các lớp, giáo viên cũng không chú ý kỹ càng như thế, nhìn khắp nơi: “Có lẽ đã về ký túc xá rồi.”
Người đàn ông hơi nhíu mày, vẻ mặt không đổi: “Cảm ơn ngài, xin hỏi ngoài tôi ra còn có ai tới tìm em ấy không?”
“Cái này tôi không…”
“Có!” Bên cạnh cô bé có quan hệ tốt với Tô Sính chạy tới: “Anh là anh trai của A Sính à? Đồng chí Tô, trước đó A Sính vừa muốn tháo trang sức đã bị người chị họ kia của cô ấy kêu đi ra ngoài, nói là có việc tìm cô ấy.”
“Trông có vẻ thần bí, không biết dẫn A Sính đi đâu rồi.” Ấn tượng của cô ấy với Tô Nhụy cũng không quá sâu, người bạn học này không quá thích nói chuyện, cũng rất ít khi giao lưu với các bạn học, ăn cơm ở nhà ăn cũng một mình ngồi một góc.
Chỉ nhớ rõ cô ấy là chị họ của Tô Sính.
Ý cười trong mắt Thẩm Nguyên Bạch càng nồng: “Tôi biết rồi, cảm ơn em.”
“Không cần khách sáo! A Sính là chị em tốt của tôi, anh trai của cô ấy chính là...” Nói xong câu cuối cùng, nhìn vẻ đẹp thanh tuyển của người đàn ông, lắp bắp không nói nên câu.
Người đàn ông cười gật đầu, trong lòng đại khái hiểu rõ.
Thấy anh ấy xoay người rời đi, cô gái lẩm bẩm tự nhủ: “A Sinh cũng chưa từng nói cô ấy có anh trai đẹp trai như thế.”
Khóe mắt liếc thấy lòng bàn tay để sau lưng có vệt màu đỏ tươi cô ấy hơi giật mình.
-
Thẩm Kiều vừa mới đi đến sân thể dục, đằng trước có một người đàn ông đứng ở đó.
Sơ mi trắng, kính gọng vàng, bình thản nhìn cô ấy.
“... Thầy Từ?” Cô ấy vẫn còn tỉnh táo, giọng nói rất nhỏ.
“Ừm” Từ Tư Viễn bây giờ mới phát hiện ngũ quan của cô ấy mơ hồ mang theo dáng vẻ của Diệp Tích, ông ấy nói: “Tôi mười tám năm trước chính là tên con trai của nhà nông ở Tây Bắc kia.”