Nhận được sự đồng ý của Văn Trạch Tài, Hạ Chính Quốc mừng quýnh. Anh kích động đứng phắt dậy, gấp gáp nói: “Vậy ngày mai tôi sẽ dẫn vợ đến đây gặp đại sư.”
Không phải anh không nghĩ tới chuyện mời Văn Trạch Tài về tận nhà, nhưng trước mắt vẫn chưa xác định được kẻ nào là thủ phạm. Nhỡ đâu rút dây động rừng, hắn cùng quá hoá liều xuống tay với vợ con anh thì sao. Không được, chuyện này quá nguy hiểm, anh không dám làm liều, phải hết sức cảnh giác, đề cao phòng bị mới được!
Tất nhiên Văn Trạch Tài thừa hiểu những băn khoăn trong lòng Hạ Chính Quốc, thế nên không cần đối phương trình bày anh đã gật đầu nhận lời ngay: “Được, ngày mai cũng tầm giờ này anh dắt cô ấy tới đây gặp tôi.”
“Cám ơn Văn đại sư, cám ơn Văn Đại sư!”
Cung kính nói lời cảm tạ xong, Hạ Chính Quốc lại lặng lẽ ẩn mình vào trong đêm đen, dò dẫm đi về hướng nhà mình.
Tiễn khách về rồi, Văn Trạch Tài đóng chặt cửa nẻo. Sau đó tâm tình phơi phơi mà quay về phòng, vì anh biết có người đang chờ mình trong đó.
Quả nhiên, Điền Tú Phương chưa ngủ, vẫn đang nằm thấp thỏm đợi chồng.
Văn Trạch Tài tủm tỉm cười mau chóng leo lên giường nằm xuống cạnh vợ Anh thu cánh tay Văn Trạch Tài tủm tỉm cười, mau chóng leo lên giường, nằm xuống cạnh vợ. Anh thu cánh tay kéo sát vợ vào lòng rồi ghé đầu thủ thỉ: “Bà xã, mai cho anh một đồng nhá.”
Đang tình tứ tự nhiên lại xin tiền, Điền Tú Phương sửng sốt trừng lớn mắt: “Tiền mấy ngày nay anh đưa cho em, em đều cất hết vào hộp gỗ để dưới ngăn tủ ấy. Cần bao nhiêu anh cứ lấy mà dùng.”
“Anh không tự lấy đâu…” Văn Trạch Tài cúi sát vào vành tai vợ thì thầm rồi thuận thế trườn sang cổ cô bắt đầu hôn hôn cắn cắn. Ban đầu chỉ là những cái va chạm rất nhẹ như có như không nhưng càng lúc anh càng tăng thêm lực, in lại rất nhiều ký hiệu độc quyền, khiến Điền Tú Phương không khỏi vật vã giữa mớ cảm giác đan xen lẫn lộn, lúc thì ngưa ngứa lúc lại hơi đau đau.
Cô cắn chặt môi, cố gắng không để bản thân chìm vào những hồi đê mê tê dại, cô run rẩy nâng tay chống lên vòm ngực rắn chắc chẳng hiểu từ khi nào đã nằm đè lên người mình: “Tiền là anh kiếm về mà, anh muốn lấy bao nhiêu hoặc lấy lúc nào cũng được, không cần phải nói với em.”
“Anh kiếm tiền nhưng em là bà quản gia là tay hòm chìa khoá của nhà mình mà, không hỏi em thì hỏi ai bây giờ…” Văn Trạch Tài bận rộn đến độ chẳng kịp ngẩng đầu dậy, anh mê mẩn vuốt ve từng tấc da thịt mềm mại, mịn màng.
Lửa nóng từ bàn tay anh không ngừng khơi lên xúc cảm rạo rực trong lòng cô đồng thời có thể thiêu rụi tâm trí cô bất cứ lúc nào.
Nương theo từng động tác của chồng, Điền Tú Phương như chìm như nổi trong men say tình ái.
Khi tất cả vụt lên cao rồi vỡ oà, cô ngất ngây rơi vào ý loạn tình mê rồi mơ mơ màng màng thϊếp đi lúc nào không biết.
Sáng hôm sau, bị tiếng nồi niêu xoong chảo đánh thức, Điền Tú Phương giật mình ngồi bật dậy, theo bản năng cúi đầu kiểm tra…ồ, quần áo chỉnh tề, chắc anh ấy đã giúp mình mặc lại đây mà.
Nghĩ tới đây, một dòng nước ấm khe khẽ lan tràn nơi đáy lòng, Điền Tú Phương hé cánh môi để lộ một nụ cười ngọt ngào, hạnh phúc.
Sực nhớ tới lời thỉnh cầu của chống tối hôm qua, cô bước xuống giường, tiến tới ngăn tủ, mở hộp gỗ lấy ra một đồng tiền. Sau đó cô đi thẳng xuống nhà bếp, len lén nhét vào tay chồng, khẽ nói: “Anh cầm lấy này.”
Khi tờ tiền lành lạnh chạm vào gan bàn tay, Văn Trạch Tài sung sướиɠ cong cong khoé miệng.
Thừa dịp Hiểu Hiểu còn chưa rời giường, anh bất thình lình kéo vợ vào lòng, đặt xuống một nụ hôn lãng mạn chào buổi sáng rồi dẻo giọng nịnh nọt: “Anh xin, cảm ơn bà xã.”
Sau khi ăn xong bữa sáng, Văn Trạch Tài đút túi một đồng vợ cho, thong thả đạp xe đi làm.
Thế nhưng mới đến gần hiệu sách anh liền phát hiện thấy có một người đàn ông to béo mập mạp đang đứng dựa người vào cửa chính. Nguyên bản cứ tưởng quản lý Vương ai ngờ tới gần mới nhìn rõ thì ra là Dương Tiên Bích.
Văn Trạch Tài dựng xe vào lề đường rồi mới cất tiếng chào: “Anh Dương, anh tới từ khi nào thế?”
Nghe tiếng gọi, Dương Tiên Bích như choàng tỉnh khỏi cơn mê, chậm chạp quay đầu lại. Chính bản thân anh cũng chẳng biết mình đã đứng ở đây từ khi nào nữa. Chắc có lẽ cũng lâu lắm rồi, bởi tóc anh đã thấm ướt một tầng hơi sương, quần áo trên người nhăn nhúm, nhàu nhĩ còn gương mặt thì tiều tuỵ, bơ phờ như thể chớp mắt đã già đi cả chục tuổi.
Nhìn thấy người trước mặt là Văn Trạch Tài, Dương Tiên Bích run rẩy kêu lên ba chữ “Văn đại sư”, rồi trịnh trọng cúi gập người một góc 90 độ.
Trời, cái gì thế này? Văn Trạch Tài vội vàng tiến tới nâng Dương Tiên Bích dậy, nhẹ giọng nói: “Anh Dương, đi vào bên trong uống ly trà nóng rồi có gì từ từ nói.”
Trước thái độ lịch thiệp và khiêm nhường của Văn Trạch Tài, Dương Tiên Bích càng thêm tôn kính bội phần. Không ngoa khi nói rằng Văn Trạch Tài chính là một người tài đức vẹn toàn, hơn thế nữa cậu ấy còn là trường hợp hiếm hoi duy nhất có thể khiến Dương Tiên Bích vừa nể phục vừa sợ hãi. Thì cũng phải thôi, một đại sư cao tay như vậy đội lên đầu còn chả kịp làm sao dám đắc tội. Nên nhớ, ngàn vạn lần tuyệt đối không thể đắc tội, bằng không hậu hoạ sẽ rất khó lường!
Hai người một trước một sau tiến vào trong hiệu sách. Văn Trạch Tài pha một bình trà rồi bảo Dương Tiên Bích ngồi đợi một lát, còn anh thì lập tức bắt tay vào công việc như thường nhật.
Dương Tiên Bích thoải mái đồng ý ngay. Anh thẫn thờ dựa lưng vào cái ghế đặt ngay sát cửa chính, vừa nhâm nhi ngụm trà nóng vừa nhìn Văn Trạch Tài tất bật quét tước, dọn dẹp, sắp xếp sách vở. Hai người không ai nói với ai câu nào thế nhưng lại không hề có cảm giác gượng gạo, khiên cưỡng. Mà ngược lại, chính điều ấy đã tạo nên một bầu không khí buổi sớm thật sự thanh bình và dịu nhẹ. Ngồi trong không gian ấy, yên lặng điều hoà hơi thở, Dương Tiên Bích bất tri bất giác cảm thấy bình tâm trở lại, trái tim đang rỉ máu đau đớn cũng dường như được xoa dịu còn đáy lòng đang cuồn cuộn trăm mối tơ vò cũng mau chóng phẳng lặng, êm ả.
Tận khi xử lý xong hết những việc cần làm, Văn Trạch Tài mới ngồi xuống đối diện Dương Tiên Bích, mỉm cười nói: “Xin lỗi anh nha, bắt anh đợi lâu quá.”
Dương Tiên Bích vội vàng xua tay: “Không không, là do tôi đường đột tới đây làm phiền anh.
Văn đại sư à, anh đoán đúng rồi. Thằng bé… không phải con tôi!”
Vợ Dương Tiên Bích tên là Lâm Như Hà, vốn xuất thân trong gia đình thuộc giai cấp tiểu tư sản.
Sau khi bị hồng vệ binh tịch biên toàn bộ gia sản, Lâm gia phải lang thang đầu đường xó chợ, xin ăn qua ngày. Vậy nên, lần đầu tiên Dương Tiên Bích gặp gỡ Lâm Như Hà cũng chính là lúc cô ấy bị một đám lưu manh vây lại ức hϊếp. Anh hùng hảo hán giữa đường thấy việc bất bình chẳng tha, Dương Tiên Bích lập tức nhào vào giải cứu người đẹp.
Và một màn anh hùng cứu mỹ nhân này đã se duyên cho hai người bọn họ đến với nhau. Dương Tiên Bích chủ động hỏi Lâm Như Hà có nguyện ý đi theo mình không. Gần như không cần suy nghĩ, Lâm Như Hà gật đầu đồng ý ngay, thậm chí còn chẳng cần quay về xin ý kiến người lớn trong gia đình.
“Bởi Lâm gia là một gia đình cực kỳ trọng nam khinh nữ. Sống ở đó, cô ấy không những không được yêu thương mà còn bị chính cha mẹ, anh em rẻ rúng, khinh thường. Sở dĩ gặp phải tình cảnh khốn đốn đó là vì mẹ cô ấy muốn đổi lấy mấy cái bánh bao cho thằng con trai nên đã để mặc cho đám lưu manh chơi đùa con gái mình. Tội nghiệp cho cô gái mỏng manh, yếu đuối, rõ ràng có người thân, có gia đình mà chẳng thể nương nhờ, dựa dẫm, vậy nên tôi càng ra sức yêu thương và bảo vệ cô ấy hết mình.”
Và cũng chính vì mong muốn Lâm Như Hà có cuộc sống sung túc, đầy đủ hơn, Dương Tiên Bích mới nhận lời gia nhập bang phái. Còn nhớ cái hôm anh bị trọng thương suýt chết, Lâm Như Hà khóc lóc thương tâm vô cùng như thể sẵn sàng quyên sinh mà đi theo anh: “Lúc ấy, tôi cảm thấy mọi sự hy sinh đều vô cùng xứng đáng, kể cả có phải bỏ mạng ngay tại đó thì cũng không còn gì hối tiếc bởi kiếp này tôi đã tìm được người thật lòng thật dạ yêu thương mình.”
Nói tới đây, Dương Tiên Bích không nhịn được bật cười chua chát: “Haha, giờ nghĩ lại thì có lẽ những giọt nước mắt ấy không phải dành cho tôi. Cô ấy khóc là vì lo lắng tôi chết đi rồi sẽ chẳng còn thằng nào đem tiền, đem tem phiếu về nữa, cô ấy khóc vì sợ phải quay lại cuộc sống đói khổ trước đây.”
Có một sự thật là Dương Tiên Bích không hề khoẻ mạnh cường tráng như vẻ bề ngoài mà trong cơ thể ẩn chứa rất nhiều bệnh tật. Tất cả là do những cơ cực từ thuở nhỏ tích tụ tạo thành. Vậy nên mặc dù đã về ở với nhau được một thời gian nhưng hai vợ chồng vẫn chẳng có lấy một mụn con. Ước chừng phải vài năm sau, Lâm Như Hà mới mang thai. Nhưng lúc sinh thì cô ấy bị rong huyết, suýt mất mạng.
“Tận mắt chứng kiến vợ chiến đấu giữa ranh giới sống chết để sinh con cho mình, tôi thương xót và áy náy vô cùng. Thế là từ đó trở đi, tôi càng chiều chuộng vợ hết mực. Mà cô ấy cũng đằm thắm, dịu dàng hơn, quan tâm, chăm sóc tôi từng ly từng tý một. Những tưởng một nhà ba người sẽ mãi mãi hạnh phúc bên nhau, ai ngờ đâu…”
Ngược thời gian về cái ngày Dương Tiên Bích tìm Văn Trạch Tài coi bói. Sau khi nghe Văn Trạch Tài phán chắc nịch, Dương Tiên Bích bán tín bán nghi quay về nhà âm thầm điều tra. Rất nhanh, anh đã phát hiện ra một vấn đề hết sức bất thường đó là mỗi khi anh hay con trai bị bệnh thì Lâm Như Hà sẽ tìm mọi cách tách hai cha con ra và tuyệt đối không bao giờ để hai người nằm chung một bệnh viện.
Trùng hợp thay, khoảng thời gian này cậu con trai bỗng nhiên cảm thấy không khoẻ trong người, phải nhập viện xét nghiệm tổng quát. Thế là nhân cơ hội ấy, Dương Tiên Bích bèn lén đi theo vợ để xem có gì khuất tất mà bao lâu nay cô ấy cứ phải giấu giấu diếm diếm. Và cuối cùng, Dương Tiên Bích đã khám phá ra sự thật, một sự thật hết sức nghiệt ngã khiến anh chết lặng.
Trong phòng bệnh, vợ anh ôm ấp, dựa dẫm vào lòng một thằng đàn ông khác. Mà điều đáng nói ở đây thằng đàn ông ấy không phải ai xa lạ, nó chính là anh em tốt của anh, người đã theo anh lên núi đao xuống biển lửa, người đã cùng anh vào sinh ra tử thề sống chết có nhau. Và cũng bởi vì lăn lộn chốn giang hồ, suốt ngày đâm đâm chém chém cho nên nó đã không may bị cụt mất một cánh tay từ khi còn rất trẻ. Thành thử Dương Tiên Bích luôn ưu ái nó hơn tất cả, chăm sóc cả đời sống vật chất lẫn tinh thần, thậm chí lúc trở về huyện thành an cư lập nghiệp anh cũng dẫn nó theo cùng.
Hồi tưởng lại cảnh tượng đau lòng ấy, Dương Tiên Bích không khỏi cười khổ: “Bình thường ở trước mặt tôi, hai đứa nó gần như chẳng nói với nhau câu nào. Thế mà sau lưng tôi lại ôm ấp, tình tứ. Haha, thật là đáng buồn cười.”
Dừng một nhịp, anh nói tiếp: “Đại sư, bây giờ tôi mông lung lắm, không biết phải xử trí thế nào cho đúng. Một bên là tình nghĩa huynh đệ, đứng chung một con đường, uống chung một dòng nước. Hơn nữa cậu ấy vì theo tôi nên mới cụt mất một cánh tay. Thế nhưng nó lại dám ngủ với vợ tôi, lừa tôi nuôi con trai nó suốt bao năm nay. Đại sư à, anh khuyên tôi nên làm thế nào bây giờ?”
Văn Trạch Tài khẽ nhấp một ngụm trà rồi từ tốn đáp: “Nên làm thế nào, không phải trong lòng anh đã có sẵn đáp án rồi sao? Cái anh không buông bỏ được chính là hai mẹ con Lâm Như Hà!”
Dương Tiên Bích nhắm chặt mắt, đau khổ thừa nhận: “Đại sư nói đúng…”
Người phụ nữ mà anh đã yêu thương bằng cả tấm chân tình, đứa con trai mà anh coi như bảo bối, dốc lòng dốc sức bươn chải, làm ăn những mong tạo dựng cho con một cuộc sống ấm no, hạnh phúc. Vậy mà đùng một cái hai thứ quý giá ấy lại thuộc về một thằng đàn ông khác. Thử hỏi làm sao anh có thể cam lòng? Làm sao có thể nuốt trôi nỗi nhục nhã này đây? Đau, đau lắm chứ, rồi đây cả thiên hạ sẽ chỏ vào mũi mà chê cười thằng Dương Tiên Bích này ngu hơn heo, bị vợ cắm sừng bao nhiêu năm thế mà cứ ngu ngơ chẳng hay biết gì.
Thấy Dương Tiên Bích ủ rũ, chán chường, mất hết niềm tin và hy vọng vào cuộc sống, Văn Trạch Tài liền nói: “Anh Dương, số anh đã định sẵn kiếp này sẽ phải trải qua hai đoạn nhân duyên. Vả lại cho dù anh có muốn níu kéo thì đối phương cũng không chịu đâu.”
Dương Tiên Bích bỗng nhiên cảm thấy đáy lòng dâng lên một cỗ đắng chát: “Đúng, đại sư nói rất đúng. Cho dù tôi không nỡ buông tay thì cô ấy cũng sẽ tuyệt tình mà chặt đứt thôi. Nói không chừng…à không…là nhất định, nhất định bọn họ đã lên sẵn kế hoạch cướp hết tài sản sau đó sẽ đá tôi ra đường như đá một con chó ghẻ!”
Đúng là trên đời này, không gì sâu nặng hơn chữ “tình” và cũng không gì bạc bẽo hơn chữ “tình”! “Người yêu hoa, trồng hoa, hoa không nở. Kẻ vô tình, cắm liễu, liễu lại xanh.”
Chuyện đã đến nước này thì còn gì để mà níu với chẳng kéo nữa, quá chăng chỉ làm bản thân thêm đau khổ mà thôi. Tâm sự thêm một lúc, Dương Tiên Bích xin phép ra về để Văn Trạch Tài còn làm việc Trước khi đi anh ấy đưa cho Văn Trạch Tài một trăm đồng còn làm việc. Trước khi đi, anh ấy đưa cho Văn Trạch Tài một trăm đồng.
Tất nhiên, Văn Trạch Tài từ chối ngay: “Ngày đó anh đã trả tôi một đồng tiền rồi. Tôi có nguyên tắc, chỉ thu phí ngay tại thời điểm xem bói. Sau khi kết thúc sẽ không thu thêm bất cứ khoản nào khác nữa. Vậy nên số tiền này anh lấy về đi, tôi không nhận đâu.”
Thế nhưng Dương Tiên Bích không thu lại mà thản nhiên cười nói: “Thì vừa rồi anh mới tính cho tôi một quẻ, nói đời này tôi vẫn còn một đoạn nhân duyên nữa còn gì.”
Ồ, cái này thì đúng nha, haizz, giờ mà khước từ nữa thì nghe chừng dối lòng quá nhỉ. Thôi thì vì hoàn cảnh, đành phải khom lưng trước đồng tiền vậy, chứ ở đó làm bộ thanh cao thì có mà ăn cám. Tuy nhiên cũng không thể lấy không của người ta nhiều như thế được, vậy nên Văn Trạch Tài liền tiết lộ thêm một chút thiên cơ: “Mệnh anh vượng hoả (1), từ giờ trở đi nên cố gắng khắc chế bản tính nóng nảy, làm sao luôn giữ được trạng thái tâm bình khí hoà là tốt nhất. Đoạn nhân duyên tiếp theo của anh sẽ là một người ngoài cứng trong mềm. Tuy cô ấy cũng khá nóng tính nhưng bản chất là một người tốt bụng, nhân hậu, lại rất dễ mềm lòng. Hơn nữa, cô ấy mang mệnh thuỷ vừa hay kết hợp với anh tạo thành một đôi trời sinh, đủ để hai bên bổ khuyết và dung hoà cho nhau.”
[(1)Người sinh vào mùa hạ (khoảng từ 5/5 đến 7/8 dương lịch) thường có Bát tự vượng Hỏa.
Mệnh này tuy không hoàn toàn xấu nhưng vì Hỏa quá thịnh nên cũng gây ra những ảnh hưởng không nhỏ đến cuộc đời chủ sự. Bát tự vượng Hỏa hay còn gọi là thân vượng Hỏa hoặc mệnh vượng Hỏa là một khái niệm thuộc bộ môn Bát tự (Tứ trụ). Thuật ngữ này dùng để chỉ người có hành Hỏa chiếm tỷ lệ lớn hơn so với 4 hành còn lại (Mộc, Thủy, Kim, Thổ) khiến ngũ hành chân mệnh mất cân bằng.]
Nghe được những lời này, Dương Tiên Bích cảm thấy nhẹ lòng hơn hẳn, bao phiền muộn bỗng chốc vơi đi một nửa. Anh chấp nhận số phận, chấp nhận buông tay và tin tưởng vào một tương lai tốt đẹp đang đến rất gần. “Sau cơn mưa trời lại sáng, ai xứng đáng thì mình yêu!”
Không chỉ mình Dương Tiên Bích mà lúc này cả Văn Trạch Tài cũng đang rất vui. Thì dĩ nhiên rồi, đang ngồi yên có thần tài gõ cửa, ném thẳng 100 đồng vào mặt, bảo sao không vui cho được. Tiền bạc rủng rỉnh trong túi, anh bỗng cảm thấy tự tin ngời ngời, ngay cả sống lưng cũng bất giác mà vươn thẳng tắp. Này cũng phải thôi, đang lúc có tiền không tranh thủ ngẩng mặt nhìn đời thì còn tính đợi tới khi nào nữa, đúng không?!
Đợi quản lý Vương đến, Văn Trạch Tài liền xin phép ra ngoài xử lý chút việc riêng.
Đầu tiên, anh tính tới chỗ Trần Vân Hồng đặt may thêm mấy bộ quần áo cho vợ và con gái. Thế nhưng đang đi giữa đường anh chợt khựng bước chân, bữa trước có cả thằng Đại Phi đi cùng mà đã gây ra một vụ long trời lở đất thế rồi, lần này đi một mình không biết sẽ ầm ĩ tới mức nào đây? Thôi vậy, quần áo có gì để từ từ cũng được.
Nghĩ vậy, anh liền chuyển hướng, không đi tìm Trần Vân Hồng nữa, mà tới nhà một ông lão họ Hồng.
Ông Hồng trước đây làm dịch vụ mai táng. Trong giới lưu truyền, nhà ông ấy có giấy hoàng cốt tương. Loại giấy này thoạt nhìn rất giống giấy vàng mã, nhưng bản chất lại khác nhau hoàn toàn. Về cơ bản, giấy vàng mã hay còn được gọi là tiền âm phủ được làm từ bột tre và vôi, thường dùng để cúng bái trong các dịp ma chay, giỗ chạp hoặc cúng tế thần linh. Phần đông người dân tin rằng, khi đốt càng nhiều giấy tiền vàng bạc cho người ở cõi âm thì người sống sẽ càng nhận được sự phù hộ, độ trì, phúc trạch an khang, tiền tài vô lượng.
Còn để chế tạo giấy hoàng cốt tương thì ngoài bột tre và vôi ra, phải bỏ thêm tro cốt người chết cùng vài loại thảo dược bí truyền. Chẳng những vậy mà mỗi lần thực hiện, chỉ có thể làm ra đúng 44 tờ, không hơn không kém. Vì thế, loại giấy này vô cùng khan hiếm và điều đáng nói ở đây, người có thể chế tạo ra nó thì chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Vậy nên hôm nay Văn Trạch Tài tới đây chẳng qua cũng là thử chút vận may, chứ kỳ thực anh cũng không dám chắc.
Ông Hồng sinh được ba người con trai, cả ba đều đã thành gia lập thất, phân gia ra ở riêng.
Hiện ông đang sống cùng thằng con út. Bởi vì tuổi tác đã cao, ông không tiếp tục hành nghề nữa cho nên cả ngày chỉ quanh quẩn ở nhà, ngồi buồn gϊếŧ thời gian.
Bây giờ đang là giờ hành chính, con cái đều đã đi làm cả cho nên trong nhà chỉ có một mình ông Hồng.
Khi Văn Trạch Tài tìm đến đúng địa chỉ, anh thấy cổng ngoài chỉ khép hờ chứ không khoá. May quá, có người ở nhà!
Anh vươn tay, gõ gõ mấy cái, thế nhưng chờ mãi chờ mãi đáp lại anh vẫn chỉ là một mảnh im lìm. Cực chẳng đã, Văn Trạch Tài đành ghé miệng qua khe cửa, gọi to: “Xin hỏi, có ai ở nhà không?”
Lúc này, bên trong mới bắt đầu truyền ra chút thanh âm. Là tiếng kéo ghế nhè nhẹ, tiếng mặc áo khoác rồi sau đó là tiếng bước chân thong thả tiến lại gần.
“Ai đấy?”
Theo tiếng nói, cánh cửa gỗ từ từ mở ra. Một ông lão khoảng tầm trên 60 tuổi xuất hiện, tay trái ôm một con chó nhỏ, tay phải tuỳ ý vuốt ve. Ông lão đứng đó, hơi híp mắt tỏ ý thăm dò.
Tuy trên mặt ông ấy không có quá nhiều nếp nhăn nhưng có thể thấy hai tròng mắt đã bắt đầu vẩn đυ.c.
Văn Trạch Tài mỉm cười, lịch sự cất tiếng: “Chào ông ạ, cháu họ Văn. Ông cho cháu hỏi ở đây có giấy hoàng cốt tương không?”
Giấy hoàng cốt tương? Ông Hồng sững sờ, lập tức nheo mắt đánh giá thật kỹ chàng trai trẻ trước mặt. Một lúc sau, ông mới nhàn nhạt nhả ra ba chữ: “Bạch hắc xích.” (2) Gần như ngay tức thì, Văn Trạch Tài đáp lại ngay: “Bạch tử hoàng.” (3) [(2), (3) Cái này mình không dám chắc nhưng khi tìm hiểu thì mình thấy có một kiến thức khá thú vị và gần trùng khớp, nên viết ra đây để các bạn cùng tham khảo ạ.
Theo Huyền Không Phi Tinh thì cửu tinh là chín con số đại diện cho chín ngôi sao. Mỗi ngôi sao lần lượt đại diện tương ứng cho: một vận, năm, tháng, ngày. Cửu tinh gồm: Nhất bạch, Nhị hắc, Tam bích, Tứ lục, Ngũ hoàng, Lục Bạch, Thất xích, Bát bạch, Cửu tử.]
Mật khẩu trùng khớp, ông Hồng khẽ nhếch khoé miệng, nhướng mày cười: “Mời cậu vào nhà.”
Dứt lời, ông xoay người đi trước.
“Cám ơn ông!” Văn Trạch Tài nhẹ nhàng nối gót theo sau.
Vào tới phòng khách, ông Hồng gật gù nói: “Còn trẻ như này mà đã làm cái nghề cúng tế ma chay, quả là hiếm gặp!”
Văn Trạch Tài khẽ cười: “Dạ không, cháu không làm dịch vụ mai táng, cháu là truyền nhân phái Chu Dịch.”
Nghe thấy hai từ “Chu Dịch”, ông Hồng lập tức ngẩng phắt đầu dậy, thích thú hỏi tới: “Cậu đã xuất sư chưa?”
Văn Trạch Tài gật đầu xác nhận: “Đã xuất sư!”
Ông Hồng mừng quýnh, hỏi dồn dập: “Cậu tính bao tiền một quẻ?”
“Còn tuỳ vào vấn đề ông muốn tính là cái gì. Nhưng hôm nay cháu tới là có việc muốn nhờ cậy, cho nên có thể miễn phí cho ông một quẻ.” Văn Trạch Tài nói thẳng, không hề che giấu việc hôm nay mình đến đây là có mục đích.
Ông Hồng cười vang nhà: “Haha, khá lắm chàng trai trẻ, rất thẳng thắn. Vừa hay chỗ tôi đang có giấy hoàng cốt tương. Nhưng nếu cậu có thể tính đúng thì tôi sẽ chỉ cho cậu một chỗ, sau này muốn mua bao nhiêu cũng được, không cần phiền não kiếm tìm.”
Văn Trạch Tài phấn khởi sáng bừng mắt. Đúng thế, mục đích của anh chính là cái này, nguồn cung cấp giấy hoàng cốt tương!
Anh tủm tỉm cười: “Xin hỏi, ông muốn tính cái gì?”
Ông Hồng lập tức dựng thẳng lưng ghế, giơ ngón tay trỏ vào chính mình: “Nhân duyên của tôi.”
Hả? Văn Trạch Tài hơi ngẩn người, nhìn về ông lão hơn 60 mươi tuổi đang ngồi đối diện. Tính nhân duyên?