"Chú ba.”
Dư Vãn Vãn ngoan ngoãn gọi một tiếng.
Dư Kiến Vĩ cười gật đầu, "Vãn Vãn đã cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?”
Hắn vừa nói vừa uống bát trứng gà nấu đường đỏ vừa mới lấy được kia.
"Dạ, đã không còn đau nữa rồi ạ.”
Nhận được câu trả lời này đã làm cho cục đá trong lòng Dư Kiến Vĩ rơi xuống, cả người hắn đều trở nên nhẹ nhàng hơn, nhưng mà hắn lại không thấy được sắc mặt của Trương Tú Cúc bên cạnh đang ngày càng đen nhìn chằm chằm hắn.
"Cái thằng nhãi ranh này, mày ngứa đòn rồi đúng không, đây đều là do mày tạo nghiệp mà ra, thế mà còn dám tranh ăn cùng Vãn Vãn.”
Nói xong, bà đi vào trong nhà cầm ra một cây chổi, đi đến đánh vào người Dư Kiến Vĩ, lúc này hắn mới phản ứng lại, "Mẹ, không phải là có hai bát sao, con ăn một bát thì có làm sao?”
Trương Tú Cúc nghe thấy lời này lại càng tức giận hơn, “Thằng nhãi ranh, đó là Vãn Vãn cho tao, mày đúng là càng ngày càng đi thụt lùi, còn dám tranh ăn với bà đây, hôm nay dù thế nào tao cũng phải đánh chết mày.”
Dư Kiến Vĩ cũng không dám phản kháng lại mẹ già nhà mình, chỉ có thể bị động chịu đánh.
Dư Vãn Vãn kéo đến một cái ghế, mỉm cười ngồi yên một chỗ nhìn chú ba bị bà nội đánh.
Dư Kiến Vĩ vừa chạy vừa xin tha, "Mẹ à, để con đi nấu lại cho mẹ một bát.”
"Mày nghĩ đường đỏ là từ trên trời rơi xuống sao, lại còn nấu thêm một bát cái gì, đồ vật quý giá như vậy lại bị mày lãng phí.”
"Mẹ, cái gì gọi là bị con lãng phí chứ, con chính là con ruột của mẹ đó.”
Lúc này Trương Tú Cúc đã đánh đến mệt, dừng lại một chỗ xoa eo thở dốc, "Cho mày ăn chính là lãng phí.”
Lúc này, Dư Vãn Vãn lập tức bê cái ghế lại cho Trương Tú Cúc, “Bà nội, bà ngồi đi, chờ ba con về rồi để ba con đánh tiếp.”
Dư Kiến Vĩ không thể tin được, nhìn chằm chằm vào Dư Vãn Vãn, "Vãn Vãn, ngày thường chú ba đối xử với con tốt như vậy, nào là mua kẹo, mua quần áo mới cho con, vậy mà con lại đối xử với chú như vậy sao?”
"Chú khiến cho bà nội phải mệt, nên bị đánh.”
"Làm sao? Vãn Vãn nói không đúng sao? Mày chính là phải đánh.” Trương Tú Cúc cũng đứng một bên phụ họa.
Tâm trạng của Dư Kiến Vĩ lúc này khá tốt, hắn viết chuyện Dư Vãn Vãn bị thương đã được cho qua.
"Mẹ, mẹ có phát hiện bây giờ Vãn Vãn nói chuyện không còn ngắc ngứ nữa rồi không, trước kia con bé nói một câu thôi cũng đủ khó khăn, vậy mà hiện tại con bé lại có thể nói chuyện lưu loát như vậy, còn biết kêu anh cả đánh con.”
Trương Tú Cúc nghe vậy liền nhìn về phía Dư Vãn Vãn, Dư Vãn Vãn mỉm cười ngọt ngào nói với bà, "Bà nội, dường như con đã trở nên thông suốt rồi, trước kia trong đầu con giống như là có thứ gì đó, hiện tại đã không còn nữa rồi.”
Trương Tú Cúc kinh hỉ đứng dậy, "Vãn Vãn, hiện tại con có cảm thấy không thoải mái chỗ nào hay không?”
Dư Vãn Vãn cười lắc đầu: “Bà nội, con không có không thoải mái, chỉ là đầu có chút đau.”
"Kiến Vĩ, mau đi tìm anh cả của con, trở về đưa Vãn Vãn vào trong huyện kiểm tra một chút.”
"Dạ vâng.”
Dư Kiến Vĩ hấp tấp chạy về phía đồng ruộng.
"Anh cả, anh mau về nhà, Vãn Vãn……”
Dư Kiến Quốc vừa nghe thấy hai chữ Vãn Vãn, liền vội vàng hỏi: "Vãn Vãn làm sao vậy?”
"Hình như Vãn Vãn không ngốc nữa rồi, mẹ nói anh đưa Vãn Vãn đến bệnh viện huyện kiểm tra xem thế nào.”
Dư Kiến Quốc nghe đến đây, thờ phào nhẹ nhõm, "Vãn Vãn nhà ta vốn dĩ không ngốc, chỉ là phản ứng có chút chậm chạp mà thôi.”
"Không phải, Vãn Vãn vậy mà lại có thể nói chuyện lưu loát, anh mau về nhà xem đi.”
Trưởng thôn Dư Lập Nghiệp đi tới, "Kiến Quốc, nếu chị dâu đã nói cháu trở về thì cháu liền trở về nhìn xem một chút đi, nơi này chú sẽ trông cho cháu.”
Dư Kiến Quốc cảm kích gật đầu với trưởng thôn, "Chú hai, chuyện ở đồng liền nhờ chú.”
"Mau đi đi.”