Dư Vãn Vãn, một thanh niên năm tốt ở thế kỷ 21, bị bắt phải trở thành người làm công của hệ thống. Thật vất vả mới đến ngày nghỉ hưu, kết quả lại được hệ thống thông báo rằng cơ thể của cô ở thế giới thực đã trở thành tro bụi, không thể quay lại được. Cuối cùng lại ném nhầm cô đến thập niên bảy mươi của Hoa Quốc.
Trong thời đại ăn không đủ no mặc không đủ ấm này, cô vốn tưởng rằng do BUG của hệ thống nên cô sẽ có một cuộc sống hạnh phúc, nhưng ai ngờ hệ thống “chó má” lại nói trụ sở chính muốn thu hồi nó, điều này lập tức làm cho Dư Vãn Vãn vốn không giàu có tức giận ngập trời.
[Ký chủ, còn có 5 phút nữa là tôi sẽ rời đi, là bởi vì sai lầm của tôi cho nên cô mới phải đến đây, vậy nên tôi tặng cô một cái bàn tay vàng.]
Rơi vào hoàn cảnh này rồi thì Dư Vãn Vãn còn có thể làm gì khác nữa, cô mỉm cười mà nhận lấy. Trong năm phút này, Dư Vãn Vãn đổi tất cả điểm tích lũy được trong hệ thống lấy thực phẩm và nhu yếu phẩm cần thiết hàng ngày. Khi hết năm phút, cô vui vẻ nói lời tạm biệt với hệ thống.
Với nụ cười tươi tắn trên môi, Dư Vãn Vãn nhẹ bước trên con đường làng vắng lặng, cô kiểm vật tư trong không gian của mình, thực phẩm cùng với nhu yếu phẩm tràn đầy, khiến cho cô tràn đầy hy vọng với cuộc sống mới.