Chương 1: Ăn Thịt 1

Đầu xuân tháng ba, thôn Đại Hà vốn đầy đủ nguồn nước, lá cây trên cây liễu già dọc theo con sông đều héo rũ, thoi thóp. Lúa trong ruộng đồng còn chưa trổ bông, chính là thời kỳ giáp hạt.

Từng người nông dân da vàng gầy nhom, trong bao tử không có thức ăn, làm việc cũng uể oải yếu ớt, tùy ý đội trưởng đội sản xuất rống đến khàn cả giọng, cũng vội vàng tháo chạy không làm.

Giục giã gấp gáp, người phụ nữ gầy còm đứng ở hai đầu ruộng thẳng eo gọi: "Tất Lão Lưu, ban đầu là chú nói muốn mở nhà ăn, để mọi người thoải mái no bụng, kết quả mới làm một năm đã không làm nữa, lại bảo chúng tôi về nhà nấu cơm ăn, nồi của nhà tôi đã bị chú lấy đi luyện thép, tôi dùng cái gì nấu cơm?"

Thân là đại đội trưởng, Tất Lão Lưu bị chửi sưng mặt mày, mà người vẫn luôn mắng ông ta còn là bề trên, ông ta chỉ được ôn tồn khuyên bảo: "Thím ba, xin thím bớt giận, nồi không còn thì dùng bình gốm, người sống còn có thể bị sặc chết bởi nướ© ŧıểυ, tôi đều là vì xây dựng đất nước."

"Tôi khinh, con mẹ nó hai túi lương thực đó của chú đừng nói ăn no, mỗi ngày nhà tôi đều ăn cháo loãng, đến nỗi có thể dùng làm gương luôn, cơm cũng không có ăn thì sức đâu ra mà làm việc? Có phải chú muốn để bà đây làm việc mệt chết giống vợ Cố Minh Đông không!"

Vừa nhắc tới vợ Cố Minh Đông, sắc mặt của Tất Lão Lưu cũng khó coi, cổ họng khô khốc kêu: "Là cô ấy sinh con không được chăm tốt, không phải là làm việc mệt chết."

Còn nói: "Chúng ta cũng không thể không ăn no thì không làm việc, không làm việc lấy đâu ra lương thực?"

"Thím ba, cháu phải phê bình giác ngộ của thím quá thấp, chúng ta làm việc không phải vì chính mình, là vì đảng và nhân dân, bần nông và trung nông chúng ta một không sợ khổ, hai không sợ mệt, cắn chặt hàm răng vững vàng sản xuất, đây chính là chuyện của nhà nước."

Đã kéo tới nhà nước, thím ba cũng không dám nói gì nữa, xoay người tiếp tục làm việc.

Lúc này Tất Lão Lưu mới im lặng, đáy lòng cũng phát sầu vì chuyện nhà họ Cố. Theo lý nhà họ Cố là con liệt sĩ, trong thôn phải chăm sóc một chút, nhưng năm nay lương thực đắt, năm ngoái cũng gặp thiên tai, nào có lương thực nuôi bọn họ chứ?

Cũng chỉ có đồ ngốc vô dụng Cố Minh Đông, nó có bản lĩnh cưới vợ, ngược lại đừng để người ta chết đói chết mệt!

Bây giờ thì hay rồi, người cũng chết rồi nó khóc đến chết đi sống lại thì có tác dụng gì, có phần sức đó còn không bằng ra ngoài làm việc sớm một chút, nuôi sống em trai em gái với hai đứa con sinh đôi còn lại, còn tiếp tục như vậy, mấy đứa nhỏ còn sống cũng không nuôi nổi!

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Tiết Lão Lưu phát sầu, dự định chờ tan làm lại đến nhà họ Cố khuyên nhủ, người cũng chết rồi, người sống vẫn phải sống, cũng không thể cứ nằm ở nhà mãi!

Hoặc đồng tình, hoặc cười nhạo, hoặc xem thường, Cố Minh Đông ở ngọn núi phía đông không hề biết gì về chuyện lần này.

Cố Minh Đông nằm trong bụi cỏ, nhìn chằm chằm không chớp mắt một hang động bí ẩn, bỗng nhiên, một cái đầu lông xù chui ra.

Người đàn ông thon gầy nhào tới như một tia chớp, lộn một vòng, một con thỏ rừng bị vặn gãy cổ đã tới tay.

Thỏ rừng tới tay, Cố Minh Đông chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, cả người đều đang lay lắt.

Thân thể này cực kỳ đói bụng, tổn thương tận sâu bên trong, cho dù anh có tinh thần lực mạnh mẽ thì vào lúc này cũng có hơi không chịu nổi.

Ngồi xuống thở hổn hển mấy hơi, chờ mây đen trước mắt rút đi, Cố Minh Đông mới đứng dậy đi ra sau núi, đốt lửa lột da thỏ rừng nướng ngay tại chỗ.

Điều kiện không đủ, ngoại trừ muối ăn thì đồ gia vị gì cũng không có, Cố Minh Đông vẫn ăn từng miếng từng miếng, ăn một hơi hết sạch.

Thời đại thiên tai con người ốm nhom, thỏ cũng gầy còm, sau khi con thỏ rừng này bị lột da thì không được mấy lạng thịt, ăn một con Cố Minh Đông vẫn chưa no, nhưng trong dạ dày cuối cùng cũng coi như không có cảm giác trào ngược axit như thiêu như đốt nữa.

Anh lau miệng, củi lửa và da lông đều vùi lấp vào trong đất, còn ngụy trang bảo đảm sẽ không bị phát hiện.

Lấp đầy cái bụng rồi, Cố Minh Đông mới có sức suy nghĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.