Du Thanh Sơn chú ý tới biểu tình của cô, cười cười: “Cha ra ngoài ăn cơm, có việc nhớ gọi cha.”
Du Hướng An yên lặng gật gật đầu, nội tâm có chút xấu hổ, lớn như vậy rồi mà mới nghe người khác nhắc đến trứng gà đã làm ra biểu cảm không khống chế được.
Sau khi cha đi ra ngoài rồi, Du Hướng An bưng bát lên, nhìn đồ ăn bên trong.
Trong cháo ngũ cốc có khoai lang là nguyên liệu chính, những loại đồ ăn khác như đậu đũa phơi khô, hạt các loại đậu, rau dại… cũng chiếm không ít, gạo thì một hạt cũng không có, dầu mỡ thì tuyệt không dính xíu nào, muối chắc chỉ cho một chút nên ăn vào miệng vị chỉ nhàn nhạt.
Đây là cuộc sống mà cô ấy sẽ phải đối mặt sau này.
Du Hướng An: “...”
Gượng cười. jpg
Nhà bọn họ vốn không đến mức như vậy, tốt xấu gì một tháng Du Thanh Sơn cũng có thể kiếm hơn bốn mươi đồng. Nhưng cách đây không lâu, ông nội Du sinh đổ bệnh phải nằm bệnh viện trên huyện một thời gian, vì tiền thuốc men thành ra đói khổ không ít, hiện tại Du Thanh Sơn còn bị nợ tiền công, dưới tình huống như vậy tự nhiên lại càng tiết kiệm.
Lúc Du Hướng An đang ăn trong phòng, bốn người còn lại ở trong sảnh cũng bắt đầu động đũa.
Triệu Xảo Nương múc cháo cho mọi người, chén của Du Thanh Sơn ít nước nhiều cái nhất, Du Hướng Cư thứ hai, sau đó là Đinh Mẫn Tú, chén của chính bà ấy lại lỏng nhất.
Du Thanh Sơn là người đứng đầu một nhà, là trụ cột gia đình, công việc cũng cần tốn sức nên không thể ăn quá ít, đói thì thân thể không chống đỡ nổi. Du Hướng Cư nhỏ nhất, cần phát triển thân thể, Đinh Mẫn Tú còn đang đi học, phải động não.
Du Thanh Sơn nhìn một muôi nước còn lại liền gạt một ít khoai lang trong bát mình cho bà ấy: “Ăn chút này làm sao đủ. Mặc dù buổi tối không cần phải làm việc nên có thể ăn ít hơn, nhưng thế này thì ít quá.”
Du Hướng Cư cũng san từ trong bát mình qua cho bà ấy một ít: “Mẹ, hôm nay con không ra ngoài chơi, không hoạt động gì, con không đói.”
Trong mắt Triệu Xảo Nương tràn đầy vui mừng, bà ấy nhận đồ Du Thanh Sơn đưa cho rồi ngăn cản Du Hướng Cư: “Mẹ không đói, con ăn đi, chóng lớn một chút.”
Tuy rằng bà ấy là mẹ kế, nhưng lúc bà ấy sinh con gái Mẫn Tú lại làm thân thể bị thương, không thể sinh thêm nữa. Lúc bà ấy vào nhà này, Du Hướng Cư còn chưa có ký ức, bà ấy vẫn nuôi cậu như con ruột của mình.
Nửa đời sau của bà ấy đều trông chờ vào cậu cả.
Đinh Mẫn Tú nhìn thấy cảnh này thì cụp mi xuống, im lặng ăn xong phần trong chén mình.
Đêm khuya vắng lặng, tất cả mọi người đều đã ngủ thϊếp đi, thế lại tiện cho Du Hướng suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện từ đầu chí cuối.
Buổi trưa cô tỉnh lại trong thân thể này, khi đó có lẽ nguyên chủ đã mất rồi. Sau đó cô gặp chuyện không may, cho rằng mình đang nằm mơ, trên thực tế là ở trong thân thể nguyên chủ “trải nghiệm” cảnh tượng đáng giận trong đầu cô ấy, sau đó lại tiếp tục chứng kiến những kí ức từ nhỏ đến lớn của nguyên chủ. Có những thứ này, có lẽ cô có thể sống ở chỗ này mà không khiến người ta hoài nghi.
Cô không biết nguyên nhân tại sao, nhưng có thể nắm lấy sinh mệnh một lần nữa, không thể nghi ngờ là một kỳ tích. Nguyên chủ đã ra đi, cô sẽ nhớ kỹ ân tình của cô ấy, vì nếu không có cơ thể của nguyên chủ, có lẽ cô đã không có cơ hội sống lại.
Con người ích kỷ, vào thời điểm này, cô không thể thẳng thắn mọi chuyện được. Nếu nói ra, có lẽ Du Thanh Sơn cũng không tin, chỉ nghĩ là cô điên rồi, huống hồ thời kỳ này cấm mê tín dị đoan, phong kiến, thật sự không thể nói.
Đối với cha mẹ và gia đình của mình... Du Hướng An buồn bực, cũng may cô còn có một người anh trai và một người chị gái, bằng không chẳng biết cha mẹ cô có chịu được cảnh người đầu bạc tiễn người đầu xanh hay không.
Từ nhỏ cô đã khiến bọn họ phải đau đầu, vì cô có hứng thú với công việc bếp núc. Cha cô mở một phòng khám nhỏ, mẹ là bác sĩ phẫu thuật của bệnh viện công, anh trai và chị gái cũng làm việc trong hệ thống y tế. Chỉ có cô, tuổi còn nhỏ mà suốt ngày theo sau ông nội, tuyên bố sau này sẽ mở một nhà hàng giống như ông nội, kế thừa tổ nghiệp, nếu như không vì cha mẹ bắt buộc, hồi cô vừa tốt nghiệp trung học thiếu chút nữa đã đi tìm thầy học sâu về nghề bếp.
Hiện tại không còn cơ hội nhìn thấy dáng vẻ mọi người bị cô chọc tức đến giậm chân nữa.
Du Hướng An luôn có suy nghĩ lạc quan, sau khi tiếp nhận hiện thực, cô cũng không tốn quá nhiều thời gian vào việc u buồn vớ vẩn, cô phải nhanh chóng vạch ra một kế hoạch hoàn thiện.