Dương Mai có nhiều sâu, phải ngâm nước trước mới ăn được, Du Hướng An nhìn thấy dương mai treo trên cây liền ứa nước bọt, lập tức hồi tưởng lại vị chua chua ngọt ngọt của nó.
Du Mãn Sinh cười hì hì: "Dương mai này ngọt lắm, cây này anh tìm được từ năm trước rồi nhưng khi đó còn không nhiều quả đâu, năm nay mới nhiều thế này.”
Du Hướng Cư vui vẻ hoan hô: "Chúng ta mau hái nó đi.”
Bốn người đồng loạt ra trận, Du Mãn Sinh phụ trách trèo trên cây, ba người còn lại đứng hái dưới gốc cây.
Chốc lát đã hái xong những quả dương mai có màu sẫm.
Đợi đến khi bọn họ trở về, bữa trưa cũng đã làm xong.
Trên chiếc bàn vuông rực rỡ muôn màu.
Có canh đầu cá nấu nấm tươi, trứng hấp hành non, thịt kho tàu, thịt gác bếp xào mộc nhĩ, thỏ khô nướng với khoai lang, còn có thêm rau dại ngắt từ trên núi và thịt khô, nấm khô… mà Du Thanh Sơn mang đến, gom vào cũng đủ tám món.
Đây là những món ăn ngon chỉ đến dịp Tết mới có, Du Mãn Xương lớn tuổi không nói, Du Mãn Ốc và Du Mãn Sinh thấy đồ ăn liền không nhúc nhích nổi chân, bị Trương Trà Hoa véo lỗ tai bắt đi rửa tay.
Tay đầy vữa, sao mà vào bàn ăn cơm được.
Tổng cộng mười ba người, cũng may nhà nhiều người quen rồi, bàn cũng đủ lớn, hiện tại chen chúc một tí cũng có thể ngồi được.
Du Hướng An được mọi người ưu ái, Trương Trà Hoa gắp nửa cái đầu cá cho cô, nửa cái đầu cá còn lại cho Du Hướng Cư và Du Minh Kiệt. Du Hướng An ăn thịt đầu cá mềm mại, đã "ăn trong chén lại nhìn trong nồi", đợi thêm một thời gian nữa, đợi đến khi có thể chắc chắn đồ trong nông trường Tây Tây không có vấn đề, đến lúc đó cô phải sử dụng mười tám chiêu võ nghệ: hấp, kho, rán, trộn gỏi, chiên ngập dầu...
Nhiều người ngồi ăn cơm cùng nhau như vậy thì tay chân nhất định phải nhanh, chậm một tí là chẳng còn miếng ngon nào, cho dù là đứa nhỏ cũng luyện được tốc độ tay thật nhanh.
Đợi đến khi mọi người buông đũa xuống thì bát đĩa trên bàn đã sạch veo, đặc biệt là mấy món mặn thì đúng như là được rửa qua một lần.
Du Thường Hữu thỏa mãn thở dài một hơi, ông nới lỏng lưng quần của mình, sau đó nói với Du Thanh Sơn tin tức tốt của gia đình: “Lúc trước bởi vì bệnh của cha mà chuyện mừng của Mãn Xương cũng phải hoãn lại, hiện tại ngày tháng cũng quyết định, ngày mùng sáu của tháng sau nữa là một ngày tốt, nếu bỏ lỡ, phải đợi cuối năm hoặc sang năm.”
Du Mãn Xương nghe như vậy, gương mặt màu đồng do phơi nắng liền biến thành màu đỏ đen, anh ngượng ngùng cúi đầu, bị Du Mãn Ốc bên cạnh dùng khuỷu tay đυ.ng đυ.ng: “Anh cả, sắp có chị dâu rồi, vui vẻ lắm nhỉ.”
Du Mãn Xương ho một tiếng: "Đừng làm loạn.”
Dương Tuệ Lệ cười không khép miệng lại được, trong nhà sắp thêm nhân khẩu là chuyện vui, chờ qua một hai năm, bà cũng có thể bồng cháu trai rồi.
Du Thanh Bảo nhìn Du Minh Kiệt vừa trắng vừa "mập mạp", trong đầu cũng không khỏi tưởng tượng tới cháu trai mình.
Bọn họ là anh em sinh đôi, cháu trai lớn của em trai đã năm tuổi, con dâu nhà ông còn chưa qua cửa, nếu nhanh một chút thì sang năm là ông có thể gặp cháu đích tôn của mình rồi.
"Nhà mình tính toán như thế nào?" Du Thanh Sơn hỏi.
Du Thường Hữu: "Bây giờ cũng không có nhà nào làm lớn, chúng ta cũng theo thời đại thôi, đến ngày đẹp thì mượn xe bò với xe đạp của đại đội đi đón cô dâu, sau đó mời họ hàng đến xem lễ. Nếu có bà con làng xóm đến chúc mừng thì mời họ uống một tách trà, tặng một nắm đậu xào, không mời mọi người ăn cơm.”
Du Thanh Sơn nói tiếp: "Sính lễ thì tính đưa như thế nào, đã bàn với bên đó xong chưa?”
Dương Tuệ Lệ đầy mặt tươi cười: "Bàn xong hết rồi, sính lễ ba mươi tệ, đối phương đưa lại hai cái rương với một cái tủ, hai tấm chăn làm của hồi môn.”
Sính lễ ba mươi đồng ở nông thôn cũng coi là cao rồi, lần trước ở đại đội có người tổ chức tiệc mừng, sính lễ hai mươi đồng, hồi môn của nhà gái cũng chỉ có mấy bộ quần áo cùng hai đôi giày. Sính lễ của nhà bọn họ nhiều hơn một chút, nhưng của hồi môn đối phương đưa lại cũng không ít, nói không chừng bên đó còn có thể cho một ít tiền lót rương.
Cô con dâu này đã được chính Dương Tuệ Lệ lựa chọn kỹ càng, Du Mãn Xương sau khi xem qua cũng hài lòng, bà lập tức sang đó ngỏ lời.
Du Hướng Hải vỗ vỗ bả vai Du Mãn Xương: "Lấy vợ là thành người lớn thật rồi.”
Diệp Thất Giai cười: "Lúc trước con ở Cung Tiêu Xã có giữ lại được một miếng vải đỏ, nói là hàng thải, nhưng không nhìn kỹ thì cũng không thấy lỗi gì đâu, lần sau con mang tới cho cô dâu mới, nếu không chê thì miếng ấy vừa hay để làm khăn trùm đầu.”
Dương Tuệ Lệ không khách khí: "Nhà Hướng Hải à, bác gái xin nhớ ơn cháu.”
Đám cưới thời hiện tại, nam thì mặc quân phục, nữ thì mặc quần áo màu đỏ, nhưng bấy giờ vải vóc màu đỏ rất hiếm, trong tay có tem phiếu cũng chưa chắc đã mua được, chỉ đành mặc màu sắc khác mà sang nhà chồng hoặc là mượn người khác thôi.
Nhà gái bên kia nói có thể mượn quần áo đỏ, bên nhà bọn họ lại tặng một cái khăn trùm đầu đỏ thì càng tốt, còn chuyện cái danh đồ thải loại không dễ nghe ấy á, giời ạ, ai sẽ để ý chứ.
Du Hướng An: "..."