Văn án 1: Du Hướng An bởi vì cứu người mà bất ngờ qua đời, mở mắt ra lần nữa thì trở thành cô học sinh cấp ba của một huyện nhỏ ở thập niên 70, còn chưa kịp vui mừng vì nhặt được cái mạng nhỏ thì đã đối mặt với hai vấn đề lớn: 1. Vị hôn phu bị em gái con mẹ kế quyến rũ, bụng mang dạ chữa; 2. Sắp xuống quê làm thanh niên tri thức làm ruộng. Du Hướng An: . . . Cái này không được. Có thù báo thù, có oán báo oán, cô cũng không muốn bị cắm sừng, cũng không muốn làm thanh niên tri thức! Giải quyết nhanh chóng hai vấn đề này xong thì lại có một vấn đề mới xuất hiện—— mỗi ngày buổi tối đói bụng không ngủ được thì làm thế nào? Cô phát hiện mình có ngón tay vàng. Cái thời đại này, thiếu nhất là cái gì? Là lương thực và thịt chứ gì nữa! Trò chơi nông trường gieo một hạt giống thì thu được một cây. Sau khi cải cách, vai chính lấy ăn uống dựng nhà, đi lên con đường làm giàu, leo lêи đỉиɦ cao cuộc đời * Nhiều năm sau, phóng viên truyền hình trực tiếp phỏng vấn, hỏi: "Nhà hàng của cô trải rộng khắp cả nước, có lẩu, có thức ăn nhanh và cả nhà hàng sang trọng, có người gọi cô là Đại vương ăn uống, cô có ý kiến gì với cái danh hiệu này hay không?" Không đợi Du Hướng An trả lời, bình luận ở dưới hiện lên như tên lửa: "Tôi nói chứ, cảm giác xưng hô này chỉ có một mặt, trừ nhà hàng ra, văn phòng đối diện cũng là của cô ấy [ chống nạnh ] " "Trừ văn phòng, thật ra thì cửa hàng quần áo cũng có một phần [ đắc ý ]." "Trừ cửa hàng quần áo, trang sức cũng chiếm một nửa giang sơn [ tà mị cười một tiếng ]." "Trừ trang sức, tiệm thuốc cũng có gần một nửa [ đầu chó ]. . ." Văn án hai: Vì cứu người, hai người đều xui xẻo mất đi tánh mạng chuyển kiếp đến thập niên 70, Du Hướng An trở thành chị gái vô tội bị em gái con mẹ kế cắm sừng, Lâm Xuyên Bách thành bị học sinh cấp ba đáng thương bị thay thế vị trí của Đại học Công Nông Binh, mỗi người bọn họ mang ngón tay vàng của mình thích ứng với cuộc sống, cho đến một ngày nào đó, bọn họ vô tình gặp nhau trên đường. Du Hướng An: ". . . Thật là trùng hợp." Lâm Xuyên Bách: ". . . Đúng vậy, thật là trùng hợp." Du Hướng An: "Anh cũng là người đời sau?" Lâm Xuyên Bách: " Ừ." Hai người nhìn nhau cười một tiếng, công bằng. Du Hướng An liếc nhìn đôi giày lộ ra ngón cái dưới chân anh, thổn thức: "Thời đại này cuộc sống không dễ dàng." Lâm Xuyên Bách liếc đám rau củ dại mà cô cầm trong tay, cảm khái: "Đúng vậy, cuộc sống không dễ dàng." Sau đó hai người ăn ý lướt qua nhau, định làm bộ như không nhận biết. Ngày hôm sau, bọn họ vô tình gặp được ở chợ đen. Du Hướng An liếc nhìn sâm dại trong tay anh, thứ mà cô mong muốn, ". . ." Lâm Xuyên Bách liếc nhìn con vịt mập và quả táo trong tay cô, thứ mà anh mong muốn, ". . ." Cuộc sống không dễ dàng ư? Ha! Miệng người đàn ông / người phụ này đúng là gạt người lừa quỷ!