Chương 8

Thím Ngũ nhớ đến bà già vừa mới lao vào nhà bà mắng to một trận thì trong lòng cảm thấy không dễ chịu.

“Mẹ của Bao Lực vừa mới chạy đến nhà thím náo loạn một trận……”

Mẹ Hà vừa nghe thì vội vàng lôi kéo thím Ngũ ngồi xuống, “A Ngũ, nhà bọn họ náo loạn gì vậy?”

Thím Ngũ và mẹ Hà có quan hệ rất tốt, bà lập tức một năm một mười kể lại đầy đủ quá trình mẹ Bao tới nhà mắng chửi người.

“Lúc trước cái bà già này nhờ tôi giới thiệu đối tượng cho con trai của bà ta, thái độ rất tốt, vừa tặng quà vừa hứa tặng tiền bà mối. Tôi nghĩ nhà này đều là công nhân viên chức của nhà máy lớn nên tính cách sẽ không quá kém. Sao lại biết được vừa rồi bà già kia vọt vào trong nhà của tôi mắng chửi liên hồi.”

Nói tới đây, thím Ngũ hơi ngượng ngùng nhìn về phía Hà Ngọc Yến.

“Cái bà già kia mắng Yến Tử lòng dạ quá cao, ngay cả con trai ưu tú của bà ta mà cũng không nhìn trúng. Mắng Yến Tử xứng đáng tốt nghiệp thì xuống nông thôn. Còn mắng Yến Tử không biết xấu hổ, là một……”

Có rất nhiều lời khó nghe, thím Ngũ nhìn gương mặt xinh đẹp trong sáng của Hà Ngọc Yến, hoàn toàn nói không được.

Mà sắc mặt của mẹ Hà đã xanh mét, bà đứng dậy chuẩn bị lao ra ngoài, xem tư thế kia có lẽ là muốn tìm mẹ Bao đánh nhau một trận.

Hà Ngọc Yến nhìn mẹ Hà tức giận, chị hai vui vẻ khi thấy người khác gặp họa, chị ba đứng ngoài cuộc, cô đột nhiên mỉm cười.

Nụ cười này rất xinh đẹp, ấm áp như cánh hoa phá lớp băng ngày xuân. Trong nháy mắt làm cho bầu không khí của cả nhà họ Hà trở nên dịu lại.

“Mẹ, bà ta thích nói gì thì cứ để cho bà ta nói. Mẹ đi tìm đối phương lý luận cho dù thắng hay là thua thì vẫn tốn hại đến danh tiếng của con.”

Thời buổi này tuy rằng danh tiếng của đồng chí nữ không khoa trương như cổ đại nhưng cũng rất quan trọng. Rất nhiều người thậm chí dựa vào danh tiếng để phán đoán một người tốt hay xấu.

Trong cuộc gặp mặt ngắn ngủi của Hà Ngọc Yến với Bao Lực thì cũng đã biết đối phương là mặt hàng gì. Bây giờ mẹ của đối phương tới gây chuyện ở khu người nhà nên cô cũng không cảm thấy bất ngờ.

Cô để ý câu “Xứng đáng xuống nông thôn” kia hơn. Nếu cô nhớ không lầm thì cái tên Bao Lực kia cũng không phải là nhân vật quan trọng của ủy G. Hắn ta chỉ là tay sai di theo phía sau Hồng Tụ Chương nhặt lợi ích. Tên này lại thả ra lời nói cô xứng đáng xuống nông thôn.

Như vậy, Hà Ngọc Yến nghi ngờ người nhà này sẽ ra tay trên chuyện cô xuống nông thôn.

Quả nhiên, trưa hôm đó trong khu người nhà truyền rất nhiều lời đồn không tốt về cô.

Cái gì mà ánh mắt quá cao tìm không thấy đối tượng. Thậm chí còn đồn cô không kiềm chế, lúc xem mắt khanh khanh ngã ngã* với đồng chí nam.

(*Khanh khanh ngã ngã: mô tả mối quan hệ thân mật và tình cảm giữa nam và nữ.)

Phần lớn những người trong khu nhà đều không tin lời đồn này. Dù sao thì mọi người cũng nhìn Hà Ngọc Yến lớn lên từ nhỏ nên biết đứa nhỏ này là người không tệ.

Nhưng không chịu nổi người nào đó lắm mồm.

Đương nhiên loại lời đồn này chỉ một khoảng thời gian sau sẽ biến mất. Hà Ngọc Yến cũng không để ý bởi vì có chuyện nghiêm trọng hơn đã xảy ra.

***

“Đúng vậy, dựa theo ghi chép thì nhà các người không ai xuống nông thôn cho nên hôm nay tổ dân phố chúng tôi cố ý tới làm công tác động viên.”

Ngày hôm qua mẹ Bao truyền ra lời đồn trong khu người nhà, hôm nay người của tổ dân phố tới cửa làm động viên xuống nông thôn. Nhìn dáng vẻ nói chuyện tự nhiên của nhân viên công tác trước mặt, trái tim treo trên cao của Hà Ngọc Yến rốt cuộc thả lỏng lại.

Cô không phải người lớn lên trong niên đại này nên một chút thủ đoạn cũng không biết được. Ngày hôm qua mẹ Bao nói lời tàn nhẫn khiến Hà Ngọc Yến để ý mãi. Bây giờ biết thủ đoạn của đối phương nên cô có cách để đối phó.

“Nhà của chúng tôi sẽ làm việc dựa theo quy định, tích cực hợp tác với các chính sách của quốc gia.”

Nhân viên công tác tổ dân phố đang nói liên tục đột nhiên nghe thấy lời Hà Ngọc Yến thì cảm thấy ngây ngẩn cả người.

Ngày hôm qua cô nhận được mệnh lệnh tới nhà máy thực phẩm thứ tám tiến hành động viên thanh niên trí thức xuống nông thôn xây dựng. Trong đó đối tượng động viên trọng điểm chính là người nhà này.

Trước khi tới đây cô còn đang suy nghĩ bản thân sẽ gặp được rất nhiều cản trở. Ví dụ như thái độ lạnh lùng, châm chọc cô, thậm chí sẽ mắng to cô một trận.

Dù sao thì làm công việc động viên người xuống nông thôn vốn đã đắc tội với người khác. Cô là một nhân viên công tác bình thường, ngày thường chỉ làm loại việc đắc tội với người khác này.

Làm sao cô biết được vừa đến nhà họ Hà này đã thấy một cô gái xinh đẹp. Lại kết hợp với chuyện bản thân nghe nói thì có lẽ nhân viên công tác đã biết được chuyện gì đã xảy ra.

Ngay lập tức ánh mắt của cô nhìn về phía Hà Ngọc Yến mang theo một chút thương hại. Lại là một người đắc tội với người khác. Đáng tiếc cho vẻ ngoài tốt như vậy.

Hà Ngọc Yến không để ý người này suy nghĩ cái gì. Người của tổ dân phố tới cửa động viên vậy cô để đối phương nói một lúc. Dù sao chưa tới cuối cùng thì không ai có thể bắt cô xuống nông thôn được.

Người này cảm thấy rất hài lòng với thái độ của Hà Ngọc Yến, cô ấy gật đầu tỏ vẻ đối phương là một thanh niên tiến bộ, tiếp theo đi sang nhà họ Lý ở bên cạnh để động viên.