Sau khi mua một đống đồ trở về ngõ hẻm Đinh Hương, Hà Ngọc Yến vừa lúc gặp phải Đổng Hồng Mai cũng xách bao lớn bao nhỏ.
“Ồ, đây không phải là cái người không có mắt kia sao? Sao hả? Gả cho tên nhóc nghèo Cố Lập Đông kia nên chỉ có thể mua mấy thứ đồ rách nát này sao!”
Lần này Hà Ngọc Yến đi trạm phế phẩm mua đồ mang về có hơi nhiều. Báo chí và sách hướng dẫn được cột lại bằng dây thừng, quả bóng gỗ kia thì bỏ vào trong túi. Cô một tay xách túi, một tay khiêng bó giấy phế phẩm, thật sự có hơi chật vật.
“Ồ, đây không phải là Đổng Hồng Mai có thứ gì tốt đều khuân về nhà sao? Sao hả, chồng của cô đồng ý để cô cung phụng nhà mẹ sao?”
Đổng Hồng Mai có thể nghe hiểu nửa câu đầu. Nửa câu sau lại khiến cô ta nghẹn lại.
Hà Ngọc Yến cũng không để ý đến người phụ nữ này, cô trực tiếp lướt qua cô ta khiêng đồ đi về nhà.
Sau khi Đổng Hồng Mai phản ứng lại, cô ta đi thẳng vào sân hướng về phía Tây sương phòng chửi rủa một trận. Cô ta thấy Hà Ngọc Yến cứ đóng cửa lại không phản ứng cô ta. Lúc này mới hùng hùng hổ hổ đi về nhà.
Nhà họ Đổng, bác gái Trịnh vừa nghe con gái kể lại thì tức giận đến mức muốn đi tìm Hà Ngọc Yến tính sổ. Sau đó bà ta đã bị Đổng Kiến Thiết kéo lại.
“Mẹ, ngày mai chúng ta phải đến nhà họ Lâm cầu hôn. Lúc này cũng không thể xảy ra chuyện được.”
Bác gái Trịnh vừa nghe cũng cảm thấy có lý: “Không sai, lúc nào xử lý người phụ nữ kia cũng được. Chuyện hôn nhân của con mới là quan trọng nhất.”
Vì vậy, ba người ngồi cùng nhau bắt đầu kiểm tra lễ cầu hồn do Đổng Hồng Mai mua về.
Mà Đổng Kiến Dân tan học về nhà bị ép làm bài tập ở bên kia. Lúc này cậu ta nghe thấy lời mẹ nói, tròng mắt xoay chuyển, cậu nhóc có một ý định xấu.
Trong tây sương phòng, Hà Ngọc Yến đang vui vẻ hớn hở dùng cái giũa nhỏ mài một góc của quả bóng gỗ. Làm một lúc lâu, chờ khi cô sắp từ bỏ rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy một chút màu vàng kim bị gỗ bao phủ.
Cô ước lượng trọng lượng của quả bóng gỗ rồi nhìn màu vàng kim lộ ra. Cô cảm thấy bên trong chắc chắn là vàng. Phần còn lại cần chờ Cố Lập Đông trở về rồi để anh làm tiếp.
Lúc này đây thật đúng là kiếm lời rồi.
Cô vui vẻ thu dọn đồ đạc, Hà Ngọc Yến làm một bữa cơm chiều cho mình trước. Sau khi ăn xong thì cô tắm rửa giặt quần áo. Cuối cùng cô khóa nhĩ phòng lại, quay về căn phòng bên cạnh rồi nằm xuống.
Bởi vì buổi chiều bận rộn gần hai giờ ở trạm thu mua cho nên cơ thể cô tương đối mệt.
Vậy nên mới vừa tắt đèn một lúc thì Hà Ngọc Yến đã ngủ rồi.
Một giấc ngủ này cô ngủ khá thoải mái, cho đến khi vang lên tiếng pha lê bị đập vỡ chói tai đánh thức.
Trong giây phút tiếng động vang lên, Hà Ngọc Yến lập tức mở to mắt, cô mở đèn pin ra nhìn đồng hồ đặt bên cạnh gối đầu.
Hay thật, lúc này còn chưa tới năm giờ sáng nữa.
Bầu trời bên ngoài còn tờ mờ sáng, cách khe hở rèm cửa vải ba dày nặng, Hà Ngọc Yến nhìn thấy có bóng người hiện lên.
Cô hơi sợ hãi một chút nhưng vẫn mặc quần áo, cô cẩn thận đi đến cửa sổ phát ra tiếng vang. Chỉ thấy khắp nơi là mảnh vỡ thủy tinh vỡ nát và mấy cục đá lớn bằng nắm tay bên cạnh bàn làm việc gần cửa sổ.
Không cần phải nói cũng biết là có người phá.
Khi cô đang giãy giụa có nên đi ra ngoài bắt người hay không thì bên ngoài đã vang lên tiếng kêu to của trẻ con. Tiếp theo chính là giọng nói quen thuộc của Cố Lập Đông: “Yến Tử, Yến Tử. Em không sao đúng không?”
“Em không sao, em không sao cả. Bây giờ em có thể mở cửa được không?” Vừa nghe thấy giọng nói khiến người khác cảm thấy yên tâm này, gương mặt vừa căng chặt của Hà Ngọc Yến rốt cuộc cũng thả lỏng lại.
Cô gả đến đây không được mấy ngày, thật ra có thể coi như là xa lạ với nơi này. Rạng sáng có người đập vỡ cửa kính nhà mình chắc chắn đã bị hù dọa. Lúc này Cố Lập Đông, người thân thuộc trở về khiến cô cảm thấy yên tâm hơn không ít.
Cố Lập Đông nghe ra giọng nói run rẩy của đối phương, anh quay đầu nhìn tên nhóc con bị anh xách trên tay. Anh cố gắng nói chậm rãi: “Em ngồi xuống trước, uống ly nước ấm chờ anh một chút. Anh xử xong chuyện này rồi em lại mở cửa.”
Hà Ngọc Yến gật đầu, cô quyết định giao chuyện này cho Cố Lập Đông còn cô quay lại buồng trong thay quần áo. Cô đi đến nhà chính rót ly nước ấm uống.
Cùng lúc đó, sau khi an ủi vợ mình xong, sắc mặt vừa mới dịu lại của Cố Lập Đông trở nên âm trầm trong nháy mắt.
Anh cũng không hề khách sáo mà tiện tay xách tên nhóc trên tay lên, trực tiếp xách tên nhóc đi nhanh đến cửa nhà họ Đổng ở Đông sương phòng.
Hôm nay Đổng Kiến Thiết định đi đến nhà họ Lâm cầu hôn, sáng sớm đã thức dậy chuẩn bị.
Tuy rằng hắn không thích Lâm Hà Hương nhưng vì hình tượng của bản thân mà mỗi ngày không thiếu dành thời gian chăm sóc bản thân.
Cho nên mới sáng sớm hắn đã thức dậy cầm dao cạo râu vui vẻ thoải mái mà ngâm ca. Trong lòng hắn đang suy nghĩ chờ sau khi cầu hôn có thể lấy một chút thịt từ nhà họ Lâm về. Đã lâu hắn không ăn thịt, miệng nhạt nhẽo không cảm nhận được mùi vị gì.
Cũng ở dưới tình huống này, cửa lớn nhà họ Đổng đột nhiên bị người khác đá một cái rất mạnh. Không chờ Đổng Kiến Thiết phản ứng lại thì nghe thấy tiếng kêu to sợ hãi của em trai Đổng Kiến Dân vang lên ở bên ngoài: “Cứu mạng, cứu mạng. Anh ba cứu em, cứu em.”
Giọng nói rất lớn, không chỉ Đổng Kiến Thiết nghe được mà có không ít người ở trong sân đều nghe thấy âm thanh, sôi nổi thức dậy ra cửa xem xét xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mà khi Đổng Kiến đi ra ngoài thì nhìn thấy Cố Lập Đông cao lớn mạnh mẽ, anh xách em trai của hắn bằng một tay đứng dưới hành lang. Biểu cảm trên mặt tương đối khó coi.
Đổng Kiến Thiết vẫn luôn là người thông minh. Hắn nhìn thấy loại tình huống này lập tức nhận ra em trai mình chắc chắn làm chuyện xấu. Hắn nhớ đến âm thanh chói tai nghe thấy khi thức dậy, một suy nghĩ hiện lên trong lòng. Hắn kiềm chế suy nghĩ trong lòng, cố gắng nói với vẻ mặt kiên cường: “Lập Đông, mới sáng sớm cậu xách em trai tôi làm gì vậy?”
Nói xong, hắn định duỗi tay ôm lấy Đổng Kiến Dân tuy nhiên lập tức bị Cố Lập Đông né tránh sang một bên.