Chương 48: Trạm phế thải

Giữa trưa, sau khi Hà Ngọc Yến ăn mì xong thì ngủ trưa trong nhà. Mà dưới hành lang cách Đông sương phòng không xa, bác gái Khổng đang nắm tay của bác gái Trịnh kể khổ.

“Tôi thật sự không biết suy nghĩ của những người trẻ tuổi. Chồng mình không ở nhà, một người vợ lại dám ăn nhiều thứ tốt như vậy. Cũng không sợ làm mất phúc khí này.”

“Gả cho một tên Thiên Sát Cô Tinh thì tính là phúc khí gì chứ. Chị Khổng, chị cũng đừng để ý đến chuyện này nữa, mặc kệ con tiện nhân kia đi. Mỗi ngày ăn sung mặc sướиɠ, xài hết chút của cải kia của Cố Lập Đông. Đến lúc đó chúng ta xem náo nhiệt là được rồi.”

Bác gái Trịnh nói tới đây, bà ta khuyên nhủ với dáng vẻ chân thành: “Chị đó! Chị là quản lý thứ hai trong khu nhà chúng ta. Cho dù có chuyện lớn đến đâu thì còn có chị Phùng lo mà!”

Thấy bác gái Khổng gần như đã được bà ta khuyên xong. Lúc này bác gái Trịnh mới nói ra mục đích của mình:

“Không phải Kiến Thiết nhà tôi sắp kết hôn sao? Tôi muốn mời chị làm người trung gian.”

Bác gái Khổng là người có nhiều con trai nhất trong con hẻm này. Bà ta sinh ba đứa con trai. Trong ba đứa con trai đã có hai đứa con trai kết hôn, mỗi người lần lượt sinh ba đứa con trai. Cộng lại, bác gái Khổng có ba đứa con trai, sáu đứa cháu trai. Nếu không phải con trai út còn chưa kết hôn, có lẽ đã có chín đứa con trai.

Số mệnh nghi nam* như vậy, bác gái Trịnh cảm thấy rất thích hợp làm người trung gian trong buổi lễ kết hôn của con trai. Nếu bác gái Khổng có con gái, bác gái Trịnh chắc chắn đã cưới cô gái kia về làm con dâu rồi.

(*Số mệnh nghi nam: có nghĩa là người phụ nữ sinh toàn con trai.)

Số mệnh nghi nam! Thật tốt!

Bác gái Trịnh nghĩ đến sau này con trai cả sẽ sinh một đống cháu trai cho bà ta, nụ cười trên khóe miệng kia không thể kiềm chế được.

Cả đời bác gái Khổng không có năng lực gì, cũng không có công việc, không có chỗ nào đáng để người khác khen ngợi. Bà ta sinh ba đứa con trai cho nhà họ Triệu chính là công lao lớn nhất cả đời này của bà ta.

Bởi vì chuyện này có không ít người xung quanh tìm bà ta làm người trung gian trong buổi lễ kết hôn.

Hôm Cố Lập Đông kết hôn không mời bà ta, bà ta đã nói thầm trong lòng. Bà ta cảm thấy sau này chắc chắn Cố Lập Đông sẽ sinh con gái.

Bây giờ em gái Trịnh mời bà ta làm người trung gian, điều đó không hề sai một chút nào.

Hai người bác gái ngồi cùng nhau bắt đầu lẩm nhẩm lầm nhầm bàn bạc các loại chi tiết và các loại sắp xếp trong tiệc kết hôn của Đổng Kiến Thiết.

Hà Ngọc Yến ngủ trưa xong cảm thấy rất ngạc nhiên khi nhìn thấy khí thế nhiệt tình ngất trời kia.

Buổi sáng Hà Ngọc Yến viết kế hoạch cuộc đời. Buổi chiều chuẩn bị đi đến trạm phế phẩm kiếm chút sách liên quan đến thi đại học và chuẩn bị trước. Tuy rằng cô vừa tốt nghiệp đại học nhưng khoảng cách thi đại học khởi động lại còn ba năm. Ba năm không đọc sách đã đi thi thì cô không có năng lực thi đậu ngay.

Trạm phế phẩm cách ngõ hẻm Đinh Hương không xa, đi đường mười mấy phút đã đến.

Khác với cửa hàng ủy thác, trạm phế phẩm có vẻ hơi cũ nát. Cửa hàng ủy thác được mở trong tòa nhà mà trạm phế phẩm là một cái nhà trệt có một cái sân rộng lớn.

Cửa sân giống như truyện niên đại viết vậy, có một ông già đang ngồi ở đó đọc báo.

“Ông ơi, con muốn tìm một ít báo cũ mang về.”

Ông già canh cửa có dáng vẻ sao cũng được, ông chỉ dặn dò Hà Ngọc Yến đừng làm đồ đạc lộn xộn rồi quay đầu tiếp tục đọc báo chí.

Đi vào sân, cô có thể nhìn thấy trong căn phòng rộng mở chất đầy các loại phế phẩm. Có ấm sành vỡ, gia cụ cũ nát, xe đạp thiếu bánh xe, giấy bỏ.

Hà Ngọc Yến đi đến chỗ giấy bỏ chất thành một đống kia, cô lật khoảng mười mấy phút mới tìm được mấy quyển sách hướng dẫn cấp ba.

Bên nhà mẹ đẻ của cô còn có sách cấp ba cho nên Hà Ngọc Yến muốn tìm ít sách bài tập. Sau khi tìm được mấy quyển sách, Hà Ngọc Yến tùy ý tìm một ít báo chí.

Vốn cô đã chuẩn bị rời đi, kết quả cô nghe thấy bên ngoài có tiếng cãi nhau. Tiếp theo cô thấy mấy tên Hồng Tụ Chương chỉ huy hai người chở đồ thuê bằng xe ba bánh đổ đồ đạc trên hai chiếc xe vào trong sân của trạm phế phẩm.

“Tên nhóc Bao Lực kia mỗi lần đều cướp việc đi đến cửa hàng ủy thác.” Mấy tên Hồng Tụ Chương hùng hùng hổ hổ đi, để lại mấy thứ đồ rách nát trong sân.

“Những tên đáng chết đó……” Ông già vừa rồi còn rảnh rỗi đọc báo trước cửa lúc này nhìn thấy trong sân chất đầy đồ rác rưởi thì rất tức giận.

Hà Ngọc Yến nhìn tầm mắt của ông trừng lại đây, cô lập tức cười nói: “Ông ơi, con có thể mua mấy thứ này không?”

Cô đã nhìn thấy đồ muốn mua bên trong đống đồ đrách nát này.

Ông già vẫy tay: “Những thứ này đều bị người khác lục lọi qua rồi, không có thứ gì có thể sử dụng được cả.”

Hà Ngọc Yến không để ý mà nói: “Con tìm thử xem có thứ gì mua được không.”

Nhìn thấy Hà Ngọc Yến không để ý, ông già cũng để mặc cô. Dù sao những thứ rách nát này ném ở đây cũng cần ông dọn dẹp. Có người muốn mua đồ trong đó còn khiến ông giảm bớt chút lượng công việc đấy!

Hà Ngọc Yến cũng không để ý nhiều đến vậy, cô ngồi xổm xuống tiện tay cầm lấy một cái ghế dựa rồi bắt đầu tìm kiếm.

Trong giới thiệu cốt truyện nguyên tác cũng không nhắc tới bất kỳ bàn tay vàng gì hay bất kỳ sự kiện nhặt của hời gì. Nhưng Hà Ngọc Yến là một người đời sau xuyên qua đã chứng kiến được rất nhiều chuyện.

Cho nên ở trong đống ghế hư, gia cụ hư, vải vụn, pha lê nát có một quả bóng gỗ cỡ bằng nắm tay người lớn.

Quả bóng gỗ chạm trổ trông rất vụng về, trên đó tràn đầy những vết xước, vốn không thu hút được sự chú ý của bất kỳ kẻ nào. Nhưng đời sau có tin tức về cái này. Nói rằng năm 1980 có một người nông dân nhặt quả bóng gỗ bị hư về làm món đồ chơi cho con mình.

Không ngờ rằng sau khi đứa con làm hư một góc của quả bóng gỗ thì lộ ra một cục vàng đầu chó bên trong.

Loại cốt truyện như trong tiểu thuyết này phối hợp với tin tức năm 1980 đã oanh động một trận to. Mà quả bóng gỗ xấu xí này cũng trở thành thứ mà rất nhiều người không chiếm được.

Bởi vì cô thích xem chuyện lạ kỳ thú, Hà Ngọc Yến cảm thấy quả bóng gỗ xấu xí cồng kềnh trước mắt này rất giống cái mà cô đã nhìn thấy trên tin tức. Dù sao thì thứ này cũng không đắt, cô định thử vận may xem.