Chương 47: Nàng dâu mới không “hiểu chuyện”

Viết viết vẽ vẽ, thời gian trôi qua thật sự nhanh. Mà ngoài sân dần dần trở nên náo nhiệt.

“Yến Tử, con ra ngoài trò chuyện với mấy người hàng xóm đi.” Giọng nói của bác gái Phùng truyền đến từ ngoài sân.

Một mặt bức tường trong nhà đối diện với cái sân, ngoại trừ một cái cánh cửa thì còn có một cái cửa sổ. Mà bàn làm việc đặt ở bên cạnh cửa sổ.

Lúc này bác gái Phùng vừa kêu, Hà Ngọc Yến ngẩng đầu là có thể nhìn thấy đối phương đang ngồi trong sân vẫy tay với cô.

Ngồi ở bên cạnh bà còn có thím Giang bên cạnh, đối diện là bác gái Khúc. Ba người này tương đối dễ ở chung trong khu nhà. Hà Ngọc Yến đóng cuốn sổ ghi chú lại thì trực tiếp đi qua.

“Hôm nay Lập Đông lái xe ra ngoài. Nếu một mình con ở nhà nhàm chán thì đi ra ngoài trò chuyện với bọn bác. Nếu không có lời gì để nói với mấy bà già chúng ta còn có thể đi ra sân tìm mấy cô vợ trẻ tuổi. Giống như Chiêu Đệ của nhà họ Chu cũng không có công việc, mỗi ngày ở nhà chăm con. Tuổi tác của con và cô ấy gần bằng nhau nên có thể trò chuyện với nhau.”

Bác gái Phùng có lòng tốt với thiệu hoàn cảnh của mấy cô vợ trẻ trong khu nhà.

“Sau khi tan làm còn có thể trò chuyện chung với Lệ Mẫn nhà bác gái Khúc, Trình Mạt Lị ở nhà bên cạnh, Thẩm Tiểu Muội ở tiền viện.”

Trong mấy người này trừ Tôn Lệ Mẫn thì hai người khác đều là cô vợ trẻ mới gả đến khu nhà mấy năm nay.

“Chờ vợ của Kiến Thiết gả đến thì lại có thêm một người để nói chuyện.”

Hà Ngọc Yến vẫn nhận lấy ý tốt của người khác nhưng nói chuyện với vợ của Đổng Kiến Thiết thì miễn đi.

Cô mỉm cười không nói lời nào, ngồi ở kia nghe ba người kể chuyện khi Cố Lập Đông còn nhỏ.

“Con không biết đâu, khi Lập Đông được ông Cố ôm về nhà vừa nhìn đã biết mới sinh ra không bao lâu. Thời tiết lúc ấy vừa đúng tiết lập đông, thời tiết rất lạnh lẽo! Lúc đó còn rơi xuống trận tuyết lớn. Nghe ông Cố nói đứa nhỏ này bị bọc lại bằng một tờ báo, ném ở đống rác.”

Bác gái Phùng nói chuyện này thì trên gương mặt đầy tức giận: “Thời tiết lạnh như vậy, đứa nhỏ kia được ôm về cả người cũng trở nên xanh tím. Nếu không phải ông Lâm hiểu chút kiến thức về dược lý thì lúc ấy đã không thể cứu sống lại. Cũng không biết người ba mẹ nào mà nhẫn tâm như vậy. Ngày mùa đông mà ném con đi như thế.”

Hà Ngọc Yến biết Cố Lập Đông được nhận nuôi từ nhỏ nhưng cô không ngờ rằng anh vậy mà lại được nhận nuôi sau khi sinh ra chưa bao lâu. Hơn nữa còn bị bọc lại bằng báo cũ và vứt trong đống rác, hiển nhiên người làm chuyện này không giống chuyện mà ba ruột và mẹ ruột có thể làm.

Đặc biệt là Cố Lập Đông còn là một bé trai khỏe mạnh.

“Vậy lúc ấy ông có đi tìm cảnh sát không?”

Bác gái Khúc vừa nghe thì lập tức nói: “Tại sao không chứ? Lúc ấy chúng ta đã tìm rồi nhưng đồn cảnh sát nói không có ai báo án mất con. Cuối cùng ông Cố suy nghĩ rồi dứt khoát tự mình nuôi là được.”

Nghe đến đây, trong lòng Hà Ngọc Yến hơi lo lắng nhưng cô không hé răng, chuẩn bị xem ý định những lời này của các bác gái.

Quả nhiên, tiếp theo cô nghe thấy thím Giang nói:

“Con đã biết thân thế của Lập Đông. Từ nhỏ thằng bé đã lớn lên ở trong khu nhà. Quan hệ với mọi người cũng coi như tốt. Con người của bác gái Trịnh chính là như vậy, nói chị ấy xấu nhưng cũng không xấu lắm. Con vừa mới gả vào đây đã cãi nhau với chị ấy. Người bên ngoài không biết, chỉ sợ sẽ nói xấu vợ chồng các con như thế nào.”

Hà Ngọc Yến cũng không phản bác, cô kiên nhẫn chờ thím Giang nói xong. Lúc này cô mới nói: “Thím, con có thể nói chỉ cần bác gái Trịnh và những người khác của nhà họ Đổng không tới tìm con gây chuyện phiền phức thì con sẽ không kiếm chuyện với bọn họ.”

Đề tài đến đây thì dừng lại, Hà Ngọc Yến cũng về nhà tiếp tục viết kế hoạch cuộc đời của mình. Cô tiện tay ăn mấy miếng thịt heo khô nướng xong từ ngày hôm qua, tâm trạng rất tốt. Còn về phần người khác thấy thế nào thì không phải là chuyện mà cô để ý.

Giữa trưa, cô dùng nồi canh xương được nấu vào sáng sớm làm nước lèo, bỏ thêm mì sợi, chiên một quả trứng. Bữa cơm vô cùng đơn giản.

Nhưng bữa ăn đơn giản của Hà Ngọc Yến ở trong mắt của người khác thì hơi xa xỉ. Cho nên bác gái Khổng đang rửa đồ ở bồn nước bên cạnh Tây sương phòng nhìn thấy Hà Ngọc Yến bưng một chén mì sợi thơm ngào ngạt đi ra quả thật nước miếng sắp chảy xuống.

“Vợ của Lập Đông, chồng không ở nhà thì vợ ăn tạm cái gì là được rồi. Con xem con kìa, vừa là canh xương hầm vừa là mì tươi, còn thêm trứng gà……”

Nói xong lời cuối cùng, giọng nói kia thê lương đến mức giống như trứng gà này lấy từ nhà của bà ta vậy.

Hà Ngọc Yến cảm thấy rất cạn lời. Lần trước đến nhà bác gái Khổng tặng kẹo mừng thì cô đã biết bác Triệu là người thích dạy dỗ người khác. Không ngờ rằng bác gái Khổng cũng không nhường một tấc.

“Bác gái, canh xương hầm này là của nhà bác sao? Mì tươi này là của nhà bác sao? Trứng gà này lại là của nhà bác sao?”

Hà Ngọc Yến hỏi một câu, bác gái Khổng khẽ lắc đầu.

Có hàng xóm nghe thấy tiếng động thì vươn đầu ra xem.

Mà Hà Ngọc Yến cũng không để ý đến những ánh mắt đó, tiếp tục: “Vậy con ăn đồ ăn nhà con không liên quan gì đến bác đúng không?”

“Người vợ mới này thật sự không được rồi. Chị nghe thử coi cô ấy đang nói cái gì kìa? Một người vợ mới dám kiêu ngạo trước mặt mấy người hàng xóm lâu năm chúng ta. Lẽ đời ngày nay thật đúng là……”