“Đánh rắm ấy……”
Nghe thấy không có tiền, Bao Lực thay đổi sắc mặt trong một giây. Hắn ta trực tiếp đứng dậy từ trên ghế: “Đã thương lượng từ trước là hôm nay phải trả 500 nhân dân tệ. Nếu không trả tiền thì tôi sẽ gây phiền phức cho các người. Anh vợ đúng không?”
Nói tới đây Bao Lực mỉm cười nham hiểm: “Không nhưng tôi không để anh chuyển chính thức, làm anh bị đuổi việc còn không dễ dàng hơn sao!”
Những trò cười này trình diễn ở trước mặt Lý Lệ Lệ, trực tiếp trở thành cọng rơm cuối cùng đè nát cảm xúc của cô ta.
“500 nhân dân tệ đã bị mẹ chồng cầm đi rồi. Bây giờ anh đòi tiền với mẹ em làm gì?”
Trả lời Lý Lệ Lệ một cái tát tai rất mạnh của Bao Lực.
Tiếng cãi nhau ồn ào của nhà họ Lý lớn đến vậy, rất nhanh hành lang đã bị nhóm hàng xóm nghe thấy chạy đến bu đen bu đỏ trước cửa.
Tuy rằng Hà Ngọc Yến không thể nhìn thấy nhưng nhà ngang thật sự không cách âm. Cô ngồi ở nhà chính cũng có thể nghe thấy tiếng cãi nhau rõ ràng. Cô vốn cô đã chuẩn bị đi về nhà, lúc này cô cũng không gấp gáp. Chuyện khiến cô cảm thấy buồn cười là nhà họ Lý vì mặt mũi vậy mà lại đồng ý việc ngốc là bên ngoài có lễ hỏi cao, sau lưng thì trả tiền lại.
Nếu lời nói của Lý Lệ Lệ là sự thật, 500 nhân dân tệ tiền áp rương bị người nhà họ Bao lấy đi. Bây giờ Bao Lực lại tới tìm nhà họ Lý lấy 500 nhân dân tệ tiền lễ hỏi. Tính xuống thì nhà họ Bao cưới người con dâu Lý Lệ Lệ này không chỉ không tốn tiền mà còn kiếm được 112 nhân dân tệ ấy chứ!
Hàng xóm xung quanh tới xem náo nhiệt mỗi người đều có suy nghĩ như Hà Ngọc Yến.
Dù sao thì nhà này phải chịu lỗ lại không chiếm được chỗ tốt. Không phải tên ngốc thì là cái gì chứ.
Lúc này bác gái Cận khổ trong lòng!
Ai có thể biết lúc trước lễ hỏi 888 nhân dân tệ này tăng thêm vinh quang cho nhà họ Bao. Bà ta sợ nhà họ Bao không cưới con gái nhà mình đến lúc đó không kịp tìm được đối tượng tốt hơn cho con gái nhà mình, con gái lại phải xuống nông thôn. Lúc này bà ta mới đồng ý cách làm này của nhà họ Bao.
Làm sao biết được nhà này không biết xấu hổ như vậy. Con gái gả qua đã mang theo 500 nhân dân tệ tiền áp rương. Lúc này bọn họ vậy mà lại không chịu thừa nhận.
Bà ta không phải loại người dễ bị bắt nạt. Cố tình tên nhóc con Bao Lực này vậy mà lại lấy công việc của con trai bảo bối uy hϊếp bà ta. Bà ta nghĩ bản thân thông minh một đời vậy mà bị người nhà họ Bao tính kế, thiếu chút nữa đã phun một ngụm máu ra.
Chuyện này cứ ầm ĩ đến khi mọi người vội vàng đi làm mới kết thúc. Cũng không phải là thật sự được giải quyết. Bởi vì Bao Lực rời đi đã nói rằng nếu không trả lại 500 nhân dân tệ kia thì sẽ ném Lý Lệ ở nhà mẹ đẻ.
Khi Hà Ngọc Yến và Cố Lập Đông rời đi thì nhà học Lý đã khóc la ồn ào.
Trên đường về nhà, Hà Ngọc Yến còn đang cảm thán nhà họ Lý khôn khéo gặp phải nhà họ Bao vô lại. Chuyện này chắc chắn sẽ còn ồn ào tiếp.
Không ngờ rằng bên này người ta mới thổn thức xong. Bên kia có phiền phức tìm tới cửa.
“Cô chính là Hà Ngọc Yến à?”
Hà Ngọc Yến không ngờ vừa đến đầu hẻm đã bị một người phụ nữ ăn mặc chỉnh tề chặn lại.
Cô nhìn về phía Cố Lập Đông, đối phương lắc đầu tỏ vẻ bản thân không quen biết.
Người không quen biết nói chuyện lại không khách sáo như vậy. Hà Ngọc Yến tỏ vẻ không muốn hầu hạ. Vì vậy cô nắm tay Cố Lập Đông đi vòng qua người phụ nữ chuẩn bị đi về nhà.
Là vợ của chủ nhiệm phân xưởng, đây là lần đầu tiên người phụ nữ này gặp được người không cho bà ta mặt mũi như vậy. Chờ Hà Ngọc Yến đi được vài bước lúc này bà ta mới phản ứng lại, duỗi tay muốn bắt lấy Hà Ngọc Yến.
Cố Lập Đông vẫn luôn chú ý lập tức ra tay kéo Hà Ngọc Yến vào trong lòng ngực, tránh thoát bàn tay của người phụ nữ.
Mà người phụ nữ bởi vì không kéo được người nên theo quán tính dẫn tới lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã xuống đất.
Chờ sau khi người phụ nữ đứng vững một lần nữa, Hà Ngọc Yến đã sớm đi vào khu nhà cùng với Cố Lập Đông.
Tuy nhiên người phụ nữ cũng không từ bỏ mà là đuổi theo tiến vào.
Ban ngày cánh cửa của khu nhà mở rộng cho nên người phụ nữ đi theo tiến vào, Hà Ngọc Yến cũng không cảm thấy kỳ quái.
“Bà có việc gì không?”
Người phụ nữ nhìn thấy bộ dáng lạnh lùng của Hà Ngọc Yến thật sự rất muốn tức giận. Nhưng nhớ đến thái độ vừa rồi của đối phương thì bà ta biết cô gái nhỏ không dễ dàng bị lừa gạt. Cố tình người cô ấy gả lại làm ở khoa vận chuyển, chồng của bà ta là chủ nhiệm phân xưởng thật sự không thể quản lý đối phương được.
Không sai. Người phụ nữ này chính là mẹ ruột của Lâm Hà Hương, vợ của chủ nhiệm phân xưởng nhà máy máy móc.
Hà Ngọc Yến nghe người phụ nữ giới thiệu lai lịch của bản thân, cô buồn cười mà nói: “Vậy thì sao? Bà là mẹ ruột của Lâm Hà Hương nên tới tìm tôi có chuyện gì?”
Mẹ Lâm nghẹn lại cơn tức giận kia, bà ta nói rõ ý định đến đây: “Nghe nói cô từng xem mắt với Đổng Kiến Thiết?”
“Dừng đã……”
Lời này vừa nói ra thì Hà Ngọc Yến đã biết ý nghĩ của đối phương.
“Ngày mà tôi quen biết với chồng của mình vừa lúc là trước khi xem mắt. Cho nên Đổng Kiến Thiết không có bất kỳ quan hệ gì với tôi. Nếu bà không tin thì có thể đi hỏi thăm. Hơn nữa xin bà đừng đến tìm tôi về chuyện của Đổng Kiến Thiết. Còn đến nói nữa thì tôi sẽ đi tìm lãnh đạo trong nhà máy để phân xử.”
Nói xong, Hà Ngọc Yến không khách sáo mà đóng cửa lại.
Mẹ Lâm nhìn thấy thái độ của đối phương cứng rắn như vậy, bà ta tức giận đến l*иg ngực phập phồng liên tục.
Nhưng người trong khu nhà quá nhiều, có người đã sớm nghe thấy giọng nói thì chạy ra xem náo nhiệt. Mẹ Lâm sợ mất mặt nên vội vàng đi ra ngoài. Trong lòng lại nghĩ là con gái dặn bà cảnh cáo Hà Ngọc Yến không cần dây dưa với Đổng Kiến Thiết. Chuyện này bà ta coi như cũng làm được.
Dù sao thì khi bà ta đến vào buổi sáng không tìm được Hà Ngọc Yến cũng đã hỏi thăm với người xung quanh. Người phụ nữ này thật sự không có quan hệ gì với Đổng Kiến Thiết. Cũng không biết tại sao Hà Hương lại để ý như vậy.