Chương 42: Đòi chia tay

“Thế nào? Đặt ở chỗ này có được không?”

Đi vào buồng trong, Hà Ngọc Yến nhìn thấy bàn trang điểm mới mua được đặt ở bên cạnh cửa sổ.

Buồng trong là một căn phòng được ngăn cách ở trong Tây sương phòng, có lẽ có diện tích khoảng 12 - 13 mét vuông. Bên trong có đặt một cái giường gỗ dài khoảng 1m8. Đối diện cái giường là tủ quần áo và bàn làm việc.

Bên cạnh mép giường đặt một cái tủ ngăn kéo cao 1m5, tủ ngăn kéo có tổng cộng năm ngăn và bên trong đặt không ít đồ vật. Bên cạnh tủ ngăn kéo chính là bàn trang điểm. Bàn trang điểm dựa vào một mặt tường kia có cửa sổ mở ra. Ánh mặt trời sau 11 giờ chiếu vào từ cửa sổ chiếu xạ đến trên bàn trang điểm có vẻ rất đẹp.

Hà Ngọc Yến xem nhiều truyện niên đại, cô trực tiếp đi qua xem xét từng ngóc ngách trên bàn trang điểm một lần.

Sau khi Cố Lập Đông nhìn thấy động tác của cô thì tò mò nói: “Em đang tìm cái gì vậy?”

Hà Ngọc Yến cũng không ngại ngùng, trực tiếp trả lời: “Em tìm thử xem có ngăn bí mật gì không, nói không chừng có thể tìm được bảo bối.”

Lời này hiển nhiên chọc cười Cố Lập Đông: “Ha ha, em thật sự quá đáng yêu.”

Hà Ngọc Yến cũng cảm thấy động tác của bản thân có hơi ngốc. Tiểu thuyết là tiểu thuyết, hiện thực dựa theo những gì cô nhìn thấy ở kho hàng ngày hôm nay thì nếu thật sự có thứ tốt gì cũng không tới lượt cô.

Tuy nhiên cô vẫn oán trách trừng mắt liếc Cố Lập Đông một cái: “Anh cười cái gì đó! Còn không cho người khác mơ mộng một chút à!”

Cố Lập Đông thấy vậy tức thu hồi nụ cười: “Có thể, có thể. Chờ lần sau anh lái xe nhìn thấy bảo bối gì thì sẽ mang về cho em.”

Chuyện nhặt của hời này, Cố Lập Đông thường xuyên lái xe bên ngoài cũng nghe nói qua. Điều anh thường nghe nhất là nhà ai trên núi đào được đồng tiền Viên Đại Đầu* trong lòng đất. Bây giờ cầm cái đó ra ngân hàng đổi cũng có thể đổi được mấy chục đồng tiền.

(*Viên Đại Đầu: là một trong những đồng tiền được lưu hành ở thời dân quốc.)

Nhưng bàn trang điểm trong nhà này đã qua tay Hồng Tụ Chương, loại người rút lông chim này. Cố Lập Đông cảm thấy không có khả năng để sót cái gì.

Hai vợ chồng bắt đầu trò chuyện, đề tài lập tức chuyển sang những chuyện khác.

.

Thời gian cứ như vậy trôi đi, bất tri bất giác đã tới buổi chiều.

Khi đầu hẻm vang lên tiếng cười đùa của trẻ con, hai vợ chồng nói chuyện ở buồng trong đồng thời đi tới nhĩ phòng bên cạnh.

Khác với mấy gia đình khác mỗi lần nấu cơm đều nhấc lò than xuống dưới hành lang. Nhà bọn họ trực tiếp xây một cái bếp bằng đất trong nhĩ phòng. Cái bếp bằng đất này có lửa cháy rất mạnh, nấu cơm và xào rau nhanh. Chỉ có một chút không tốt là phải đốt bằng củi.

Ít nhiều gì Cố Lập Đông là tài xế, khi lái xe có thể tiện đường mang một chút củi từ vùng ngoại thành về.

Loại bếp đất tiết kiệm tiền và không tốn sức không biết đã khiến bao nhiêu nhà ở trong khu nhà đỏ mắt. Nhưng đỏ mắt cũng không có cách nào. Có rất nhiều gia đình chỉ cái buồng trong nho nhỏ thôi cũng phải có mấy người chen chúc. Không có khả năng có chỗ để xây bếp đất.

Hai vợ chồng đi đến phòng bếp, chuẩn bị hợp tác đêm nay làm cơm trộn thịt khô.

***

Vừa cắt thịt khô xong, cơm còn chưa chín đã nghe thấy trong sân truyền đến tiếng cãi nhau của hai người đàn ông.

Hà Ngọc Yến vươn đầu nhìn ra bên ngoài, vừa lúc thấy Đổng Kiến Thiết đang lôi kéo Tào Đức Tài không bỏ.

“Tào Đức Tài ơi là Tào Đức Tài. Uổng công tôi coi cậu là anh em. Tôi lớn lên từ nhỏ cùng với cậu, tại sao cậu lại hại tôi như vậy chứ?”

Nghe thấy lời này, biểu cảm của Tào Đức Tài bất lực. Hắn là một người đàn ông nên thật sự không hiểu tại sao khi Lâm Hà Hương biết Đổng Kiến Thiết từng xem mắt với vợ của Cố Lập Đông thì sẽ trực tiếp tìm Đổng Kiến Thiết nói không muốn hẹn hò với Đổng Kiến Thiết nữa.

Đây không phải là một chuyện nhỏ thôi sao?

“Kiến Thiết, tôi đã nói 800 lần là tôi không cố ý, không cố ý. Còn không phải là từng xem mắt thôi sao? Cũng đâu phải từng kết hôn, đồng chí Lâm để ý cái gì chứ?”

Đổng Kiến Thiết cũng không biết tại sao Lâm Hà Hương lại chấp nhặt như vậy. Nhưng hắn đã sớm nhìn ra Lâm Hà Hương là một người chấp nhặt cho nên từ lúc bắt đầu đã lừa cô ta chuyện này. Hắn chuẩn bị khi người gả lại đây rồi, nếu cô ấy biết thì hắn cũng không sợ. Dù sao gạo cũng đã nấu thành cơm.

Làm sao hắn biết được cái tên miệng rộng Tào Đức Tài này lại nói chuyện này ra ngoài chứ.

Ngày hôm qua Lâm Hà Hương còn có bộ dáng thẹn thùng muốn gả cho hắn. Thậm chí còn nói lễ hỏi cho hai trăm nhân dân tệ là được, miễn tăng thêm gánh nặng cho nhà hắn.

Ngày hôm qua khi Đổng Kiến Thiết nghe được lời này trong lòng đắc ý dào dạt nhường nào thì chiều nay tức giận nhường ấy.

Lâm Hà Hương vậy mà lại làm trò trước mặt trưởng khoa khoa tiêu thụ ồn ào muốn chia tay với hắn. Loại sỉ nhục này, chờ sau khi hắn kết hôn nhất định phải trả thù lại.

Bây giờ hắn muốn giải quyết cái tên miệng rộng Tào Đức Tài này trước, sau đó nghĩ cách làm Lâm Hà Hương hồi tâm chuyển ý*.

(*Hồi tâm chuyển ý: có nghĩa là ám chỉ việc thay đổi cả tâm tình và ý nghĩ.)

Nghĩ tới những chuyện rắc rối này, hắn oán hận đá về phía Tào Đức Tài.

“Ai da, làm cái gì vậy? Đều ở trong cùng một khu, tại sao lại đánh người vậy?”

Hai người đàn ông bắt đầu cãi nhau trên sân, nhóm hàng xóm ai nấy cũng đang chờ xem náo nhiệt. Không ngờ bình thường Đổng Kiến Thiết có danh tiếng tốt nhất trong khu nhà vậy mà lại ra tay đánh người trước.