Chương 40: Mua đồ gia dụng 1

Trong phòng, Hà Ngọc Yến ít nhiều cũng nghe thấy âm thanh bên ngoài. Chờ sau khi cô thay quần áo xong đi ra ngoài vừa vặn nhìn thấy bóng dáng rời đi của Đổng Kiến Thiết.

“Em thức dậy rồi à! Em đi rửa mặt trước đi, anh đi nấu mì sợi.”

Lời thỉnh cầu vừa rồi của Đổng Kiến Thiết khiến anh không biết nên nói cái gì mới tốt. Tại sao lại có loại người không biết xấu hổ này chứ?

“Này! Vợ của Lập Đông, con thức dậy rồi à!”

Các bác gái thấy không có náo nhiệt để nhìn thì sôi nổi chuyển tầm mắt đến trên người Hà Ngọc Yến vừa mới đi ra, bọn họ trêu chọc làm mặt quỷ. Trong miệng bùm bùm nói: “Tối hôm qua Lập Đông ra sức nhường nào thế! Làm bây giờ con mới thức dậy……”

Tốc độ lái xe của các bác gái quá nhanh, Hà Ngọc Yến hơi không lấy tinh thần được. Cô chỉ phải cười gượng hai tiếng, sau khi lấy nước từ trong bồn nước thì nhanh chóng bưng về phòng.

Mà các bác gái bên cạnh bồn nước còn trêu chọc phía sau: “Con chậm một chút, con chậm một chút……”

Chờ khi Cố Lập Đông bưng hai chén mì tiến vào thì Hà Ngọc Yến mới biết được người gõ cửa là Đổng Kiến Thiết. Đổng Kiến Thiết tìm tới đây là muốn nhờ Cố Lập Đông đừng nói đối tượng trước kia của hắn cho người khác biết.

“Tại sao anh ta sợ người khác biết được anh ta từng có đối tượng vậy?”

Tuy rằng thời buổi này có kiểu nói “Hẹn hò với nhau không vì mục đích kết hôn chính là lưu manh” nhưng đối tượng hẹn hò không hợp thì đổi người khác cũng có.

Thật ra Cố Lập Đông cũng không hiểu tình huống bên trong lắm, anh lắc đầu: “Bây giờ nữ đồng chí kia đã xuống nông thôn. Tình huống cụ thể không rõ ràng lắm. Nhưng Đổng Kiến Thiết lại nhiều lần bởi vì chuyện này tìm tới cửa xem ra bên trong có vấn đề rất lớn. Bây giờ cậu ta tới cửa cầu xin, tạm thời anh sẽ không nói ra ngoài.”

Chờ sau khi anh điều tra rõ tình huống bên trong rồi lại xem biểu hiện của Đổng Kiến Thiết. Nếu hắn là người đàng hoàng thì Cố Lập Đông cũng sẽ không đuổi cùng gϊếŧ tạn.

“Không nói chuyện của anh ta nữa. Chờ một lúc nữa ăn cơm sáng xong anh dẫn em đi dạo quanh đây một chút.”

Khi chưa kết hôn, hộ khẩu của Hà Ngọc Yến ở nhà máy thực phẩm. Sau khi đăng ký kết hôn với Cố Lập Đông, hộ khẩu thành phố của cô có thể trực tiếp chuyển hộ khẩu đến nhà máy máy móc. Sau khi ăn sáng xong, Hà Ngọc Yến và Cố Lập Đông đi đến nhà máy đăng ký thông tin hộ khẩu.

Không ngờ rằng họ mới vừa đi ra ngoài đã nhìn thấy Lâm Hà Hương đang nói chuyện với một thím nào đó ở hành lang toà nhà.

Hà Ngọc Yến suy nghĩ, kêu Cố Lập Đông xuống dưới lầu chờ cô, sau đó cô lập tức đi về phía Lâm Hà Hương. Khi cô tới gần thì nghe thấy Lâm Hà Hương đang nói chuyện bản thân sắp kết hôn. Sự ngọt ngào trong giọng nói bất kỳ ai cũng có thể nghe ra được.

Nhìn thấy Hà Ngọc Yến, Lâm Hà Hương kinh ngạc. Sau đó cô ta nói: “Chúc mừng cô nhé. Ngày đó cô kết hôn tôi có đi đến khu nhà một chuyến. Tuy rằng buổi tiệc kia không ra sao nhưng thật sự rất náo nhiệt!”

Lời này nói ra khiến Hà Ngọc Yến không biết nói gì mới tốt. Tuy nhiên cô tới cũng không phải để làm bạn với đối phương mà là có ý tốt nhắc nhở đối phương một chút về chuyện của Đổng Kiến Thiết.

Tuy nhiên không chờ cô mở miệng thì Lâm Hà Hương đã quay đầu tiếp tục nói chuyện với vị thím kia.

Thấy vậy, Hà Ngọc Yến nhún vai. Cô đột nhiên không có hứng thú để nói chuyện nữa.

Cô xoay người đi xuống lầu, thấy Cố Lập Đông ở dưới lầu đang nói chuyện với Tào Đức Tài ở chính phòng.

Tào Đức Tài nhìn thoáng qua về phía cô, hắn vẫy tay rồi đi lên trên lầu.

Hà Ngọc Yến đi qua, cùng Cố Lập Đông rời khỏi nhà máy máy móc. Bọn họ chuẩn bị đi đến cửa hàng ủy thác một chuyến.

Vào lúc này Tào Đức Tài lên lầu thấy Lâm Hà Hương đang đứng một mình trên hành lang. Hắn lập tức tiến lên chào hỏi làm quen với đối phương. Hắn biết Lâm Hà Hương là đối tượng của Đổng Kiến Thiết cho nên cũng không định làm gì, chỉ là muốn nói vài câu với đồng chí nữ.

Kết quả hắn không giữ mồm giữ miệng, vừa mở miệng đã nói ra chuyện lúc trước Hà Ngọc Yến từng xem mắt với Đổng Kiến Thiết.

“Aiz aiz aiz, đồng chí Lâm. Chuyện đó đều đã qua, cô đừng để ý! A nè……”

***

Hà Ngọc Yến không biết chuyện sau khi bản thân rời đi thì Tào Đức Tài nói lỡ miệng. Cho dù cô biết thì cũng không để ý đến.

Lúc này cô đang mua đồ đạc trong cửa hàng ủy thác ở cửa chợ. Có không ít người trong cửa hàng ủy thác. Có người tới gửi bán đồ, cũng có người tới mua đồ. Thậm chí còn có một vài người đẩy xe đẩy đồ thu hồi đưa vào trong kho.

Bộ gia cụ bằng gỗ tử đàn của nhà họ Cố được mua về từ cửa hàng ủy thác. Hà Ngọc Yến nhìn thì cảm thấy thật sự không tệ. Cái này đặt ở đời sau cũng đáng giá sáu con số. Cho nên hôm nay cô cố ý lại đây xem, chuẩn bị mua một cái bàn trang điểm về.

Bởi vì gia cụ có kích thước lớn nên bình thường được chất đống trong kho hàng.

Giám đốc cửa hàng ủy thác nghe nói bọn họ muốn mua bàn trang điểm thì dẫn bọn họ đi đến kho hàng.

Khác với miêu tả trong truyện niên đại, gia cụ cũ trong kho hàng đều được mài giũa và sơn một lần nữa, cũng không khác gì với gia cụ mới.

“Bên này đều là bàn trang điểm, vừa vặn mấy ngày hôm trước mới nhận được mấy món hàng mới.”

Hà Ngọc Yến nhìn qua, phần lớn đều là bàn trang điểm kiểu cũ màu nâu đậm. Kiểu dáng thiên về kiểu cơ bản, không có khắc hoa nhiều. Kiểu dáng này vừa lúc chính là kiểu mà Hà Ngọc Yến thích.

“Em có thích cái nào không?” Cố Lập Đông nhìn dáng vẻ của Hà Ngọc Yến thì biết có cái mà cô thích.

Hà Ngọc Yến thật sự nhìn trúng một cái bàn trang điểm. Đó là một cái bàn trang điểm lớn từ thời dân quốc, được làm từ tấm ván gỗ đơn giản, phía trên không khắc hoa gì. Nó có hai tầng ngăn kéo trên và dưới, phía dưới còn có một cái tủ. Trên bàn còn phối với một mặt gương trang điểm. Quả thật không khác lắm với phong cách bàn trang điểm giản đơn ở hiện đại.

“Cái này được đưa lại đây vào ngày hôm qua. Chắc hai người không biết đâu! Nếu không phải bàn trang điểm này đặt trong phòng của người hầu thì cũng không đến được chỗ này của tôi……”