Chương 4

Tuy rằng cô đã sớm có sự chuẩn bị nhưng Hà Ngọc Yến vẫn rất thất vọng. Nhưng thất vọng thì thất vọng, luôn có nhiều cách giải quyết khó khăn. Cô vực dậy tinh thần, chuẩn bị thả lỏng tâm trạng đi dạo xung quanh một chút. Sau đó đã bị một cô gái quen mắt kéo lại.

“Yến Tử, cậu hết bệnh rồi à!”

Hà Ngọc Yến nhận ra người này chính là con gái Lý Lệ Lệ của bác gái Cận nhà bên cạnh, cũng là bạn học cùng lớp với cô. Trong trí nhớ của nguyên chủ, quan hệ của hai người rất bình thường.

“Tôi hết bệnh rồi.”

Lý Lệ Lệ như không phát hiện ra sự lạnh lùng của Hà Ngọc Yến, cô ta vui vẻ phấn khích mà nói: “Tôi nghe mẹ tôi nói cậu muốn xem mắt có đúng không? Thật tốt! Quan hệ của thím Ngũ và mẹ cậu rất tốt, chắc chắn có thể tìm được đối tượng tốt cho cậu.”

Đối phương mang theo vẻ mặt ghen ghét nói ra loại lời này khiến Hà Ngọc Yến cạn lời. Cô lười nói chuyện với Lý Lệ Lệ, cũng không tiếp tục đi dạo nữa mà xoay người đi về nhà.

Lý Lệ Lệ ở phía sau thấy vậy dậm chân một cái, vẫn đi theo. Mẹ của cô ta nói là dạo gần đây cứ đi theo Hà Ngọc Yến thì sẽ không sai.

“Con nói cho dì biết chuyện này con nhìn là có thể thành công. Ha ha, vẫn là tin tức của bác gái Cận tương đối linh thông.”

“Đại Ni, dì cũng nghe nói nên không thể biết rõ được. Con nghe một chút thì tốt rồi, dì không có ý gì khác.”

Hà Ngọc Yến mới vừa bước lên cầu thang đã nghe thấy cuộc nói chuyện như vậy. Cô ngẩng đầu từ khe hở cầu thang mơ hồ nhìn thấy chị hai Từ Đại Ni đang lôi kéo bác gái Cận nhà bên lẩm bẩm.

“Con biết, chuyện này con xem vẫn thích hợp với Yến Tử nhà con nhất. Tính cách Lệ Lệ nhà dì vẫn quá trẻ con.”

Nghe thấy Từ Đại Ni nói xấu con gái nhà mình, bác gái Cận nhịn xuống xúc động muốn trợn mắt.

Hà Ngọc Yến đang suy nghĩ hai người này đang âm mưu chuyện gì thì nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân vội vàng.

Không cần phải nói, chắc là Lý Lệ Lệ đuổi theo cô từ bên ngoài về. Vừa rồi cô lười nói chuyện với Lý Lệ, bỏ lại cô ta nhanh chân chạy về nhà. Làm sao cô biết được vậy mà lại nghe được chuyện này.

Cô quay đầu nhìn Lý Lệ Lệ cách đó không xa thở hồng hộc chạy tới, một suy nghĩ xuất hiện trong lòng.

“Yến Tử, cậu làm gì chạy nhanh như vậy……”

Hai người ở đầu bên kia đang nói thầm nghe thấy tên Yến Tử thì sợ tới mức lập tức ngậm miệng lại.

Sau khi Hà Ngọc Yến nghe xong thì nghênh ngang đi lên cầu thang: “Chị hai, chị và bác gái Cận đang làm gì ở cầu thang vậy? Muốn nói chuyện cũng đừng chặn đường chứ!”

Nếu là bình thường Hà Ngọc Yến nói lời này chắc chắn sẽ bị chị dâu cả nói lại. Nhưng lúc này không biết có phải bởi vì chột dạ không mà Từ Đại Ni co đầu rụt cổ, có dáng vẻ không muốn nói chuyện.

Hà Ngọc Yến cũng không hề để ý mà xoay người thân thiết giữ chặt Lý Lệ Lệ còn đang oán giận: “Lệ Lệ! Đi, về nhà tôi nói chuyện.”



Nhìn con gái thân thiết với Hà Ngọc Yến như vậy, bác gái Cận luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quái.

Trên thực tế, sau khi dẫn người về nhà, Hà Ngọc Yến bày ra dáng vẻ có chuyện muốn nói nhưng lại không dám nói.

“Lệ Lệ, vừa rồi cậu có nghe thấy không?”

Lý Lệ Lệ vừa chuẩn bị oán giận đã thấy dáng vẻ này của đối phương, cô ta lập tức hỏi: “Nghe thấy cái gì?”

Hà Ngọc Yến có vẻ mặt rất đồng tình mà nhìn về phía Lý Lệ Lệ: “Cậu còn không biết đúng không? Vừa rồi tôi ở cầu thang nghe thấy mẹ cậu nói với chị hai của tôi……”

“Nói cái gì chứ?” Tính cách Lý Lệ Lệ nóng nảy, nhìn thấy dáng vẻ này của Hà Ngọc Yến thì cô ta nhớ đến những lời nói gần đây mẹ cô ta nói trong nhà, trong lòng mơ hồ cảm thấy không ổn.

Nhà cô ta chỉ có bốn người, trong nhà ba là công nhân trong nhà máy còn mẹ không có công việc. Anh hai vừa mới làm việc một năm, là nhân viên tạm thời trong nhà máy. Điều kiện như vậy nghe cũng tạm nhưng Lý Lệ Lệ biết nhà của cô ta không có tiền cưới vợ cho anh hai.

Còn có một tháng nữa là cô ta sẽ tốt nghiệp, đến lúc đó mẹ cô ta chắc chắn sẽ không để cô ta xuống nông thôn mà là vội vàng tìm đối tượng cho cô ta, kiếm một số tiền lễ hỏi.

Cô ta đồng ý chuyện này. Bản thân Lý Lệ Lệ cũng không muốn xuống nông thôn. Trong nhà ngang có hai chị kia sau khi xuống thôn thì cả người trở nên khô vàng gầy ốm. Lý Lệ Lệ là người thích cái đẹp nên không muốn biến thành dáng vẻ kia.

Đây cũng là nguyên nhân cô ta nhìn chằm chằm Hà Ngọc Yến. Người nhà họ Hà có thể tìm được đối tượng tốt cho đối phương. Đến lúc đó cô ta cướp lấy là được.

Nhưng bây giờ ý trong lời nói của Hà Ngọc Yến, chẳng lẽ……

Nhớ đến lời nói của mẹ khi ăn trưa. Lý Lệ Lệ nhịn không được mà hỏi: “Có phải mẹ tôi nói đến chuyện của chủ nhiệm phân xưởng……”