Chương 39: Trục trặc đêm tân hôn

Sau khi tắm rửa xong, cô mở cửa ra phát hiện Cố Lập Đông đang đứng ở dưới hành lang. Hà Ngọc Yến vừa nghĩ đã biết tại sao đối phương đứng ở đây.

“Anh có bị ngốc không vậy? Anh không biết kêu em khóa cửa lại sao?”

Bên trong cửa gỗ kiểu cũ có lắp đặt then cài cửa. Cố Lập Đông chỉ cần nhắc nhở cô một câu, không cần thiết phải đứng bên ngoài canh giúp cô rồi bị muỗi cắn vô ích.

Vào nhà chính, Hà Ngọc Yến nhìn thấy rõ trên cánh tay của Cố Lập Đông có mấy vết sưng bị muỗi cắn, oán trách nói.

Cố Lập Đông cười mỉm: “Anh sợ em không quen……”

Những chi tiết quan tâm người khác, người đàn ông này làm rất đúng chỗ. Hà Ngọc Yến xem trong mắt, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp.

Chờ sau khi người đàn ông rửa mặt xong đi vào, Hà Ngọc Yến cầm một chai nước hoa thoa lên trên tay đối phương.

Hương vị nồng đậm của nước hoa tràn ngập trong căn phòng nhỏ. Trong ngày mùa hè, trong nháy mắt hai người trưởng thành vừa mới tắm rửa xong ở trong bầu không khí mờ mịt cảm giác được độ ấm không khí dần dần tăng cao.

Ở dưới ánh đèn mờ nhạt, hai bóng dáng dần dần dựa sát vào nhau.

Mười phút sau, Hà Ngọc Yến dùng hai tay che mặt, ngượng ngùng nói: “Đây là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn.”

Cố Lập Đông chân tay luống cuống hỏi: “Cái này phải xử lý thế nào?”

Hà Ngọc Yến sờ cái bụng không có phản ứng gì, cô nghĩ đến vừa rồi phát hiện bản thân có kinh nguyệt thì nhịn không được mà cười rộ lên.

Trước khi cô xuyên qua đây, mỗi lần trước khi kinh nguyệt tới mấy ngày ngực sẽ cảm thấy đau đớn. Sau khi xuyên qua đến bây giờ cô không phải vội vàng tìm công việc, tìm đối tượng thì chính là vội vàng chuyện kết hôn này. Hơn nữa thân thể này ngoại trừ gầy ốm một chút thì không có vấn đề gì khác. Cô thật sự không chú ý tới mấy ngày này là thời gian kinh nguyệt của mình.

“Không sao cả, trong của hồi môn của em có túi vải màu xanh. Bên trong có vải kinh nguyệt ……”

Cô muốn đứng dậy lấy nhưng Cố Lập Đông lao ra ngoài rất nhanh, không đến một phút đã cầm lấy cái túi màu xanh của cô đi vào trong.

Sau khi bận việc một lúc lâu, rốt cuộc Hà Ngọc Yến cũng chỉnh đốn thỏa đáng.

May mắn mẹ cô là người đáng tin cậy, đặt mấy miếng vải kinh nguyệt trong của hồi môn của cô. Bằng không hôm nay sợ là chỉ có thể lót giấy vệ sinh.

Chờ sau khi hai người lại lần nữa nằm trên giường, Cố Lập Đông muốn tới gần Hà Ngọc Yến nhưng lại lo lắng bản thân sẽ làm cô gái nhỏ yếu ớt này bị thương. Anh không hiểu lắm về chuyện của phụ nữ, thỉnh thoảng có nghe mấy người trong đoàn xe nhắc qua khi phụ nữ tới kinh nguyệt sẽ cảm thấy đau bụng. Nhưng cô gái nhỏ bên người trừ sắc mặt hơi tái nhợt thì trông vẫn rất đầy sức sống.

Hà Ngọc Yến sức sống tràn đầy đã mở miệng nói về sự sắp xếp của mình trong mấy ngày kế tiếp.

“Ngày mai chúng ta nghỉ ngơi thật tốt, ngày mốt lại mặt. Không phải ngày kia anh phải lái xe đường dài sao? Ngày lại mặt mình ở nhà em nửa ngày, buổi chiều chúng ta trở về sớm một chút. Em sẽ thu dọn hành lý cho anh……”

Bên tai nghe thấy giọng nói của Hà Ngọc Yến, Cố Lập Đông chỉ cảm thấy khối mềm mại nhất trong lòng kia lại lần nữa bị xúc động, sắc mặt trở nên rất ôn hòa.

***

Sáng sớm hôm sau, bên ngoài sân lần lượt truyền đến tiếng nói chuyện, tiếng nước, tiếng bước chân đi qua đi lại.

Buồng trong của nhà họ Cố ở Tây sương phòng, Hà Ngọc Yến đang nằm thoải mái trên giường. Cô nghe thấy mấy giọng nói này thì nhịn không được mở to mắt. Tiếp theo cô phát hiện bản thân lại nằm trong ngực của Cố Lập Đông.

Cái ôm ấm áp, hơn nữa nhiệt độ không khí ngày hè làm cả người cô hiện lên một lớp mồ hôi mỏng nhưng cô vẫn không muốn rời giường. Xuyên qua đã hơn nửa tháng, cô thật sự chưa bao giờ ngủ nướng được.

Tuy nhiên cô không muốn thức dậy nhưng lại có người gõ cửa bên ngoài.

Không còn cách nào, cô chỉ phải rời giường, tiện đi vệ sinh luôn.

Cố Lập Đông tỉnh lại rất sớm. Tuy nhiên anh ôm Hà Ngọc Yến không dám nhúc nhích. Bây giờ thấy cô muốn thức dậy, anh ngồi dậy trước, buông người trong lòng ngực ra, anh thay một bộ quần áo lao động màu xanh sau đó mới nhỏ giọng nói: “Anh đi xem là ai. Em ngủ thêm một lúc nữa đi. Trễ chút nữa anh làm cơm sáng xong rồi lại kêu em.”

Hà Ngọc Yến nhìn bóng dáng cao lớn kia rời đi, cô nhớ lại những cơ bắp cứng rắn đó, khóe miệng vẫn không thể kiềm chế được nụ cười mỉm.

Đương nhiên người đàn ông săn sóc như vậy mới khiến cho cô cảm thấy vừa kinh ngạc vừa vui vẻ.

Trong nhà chính, Cố Lập Đông vừa mở cửa thì thấy người tới vậy mà lại là Đổng Kiến Thiết.

“Cậu không đi làm à?”

Tuy nói Đổng Kiến Thiết là nhân viên khoa tiêu thụ trong nhà máy, bình thường không nhất định phải ở văn phòng nhưng hôm nay là thứ hai, thứ hai mỗi tuần khoa tiêu thụ đều phải mở họp. Cố Lập Đông làm việc cùng nhà máy vẫn biết được chuyện này.

Hắn ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn hơn so với mình, ngày hôm qua cưới người phụ nữ chướng mắt hắn, buổi tối còn ôm người phụ nữ kia ngủ một đêm. Nghĩ đến người phụ nữ kia, Đổng Kiến Thiết không tự giác nhìn vào bên trong cửa.

Cái động tác này khiến Cố Lập Đông tức giận, anh ngẩng đầu không khách sáo mà đẩy Đổng Kiến Kiến từ trên hành lang xuống dưới sân.

Trong nhị viện có hai bồn nước, đặt ở hai bên cửa thùy hoa. Cái bồn nước vừa vặn ở gần Tây sương phòng có mấy bác gái đang giặt quần áo. Bọn họ nhìn thấy Cố Lập Đông đẩy người thì ai nấy đều dừng nói chuyện lại.

Cố Lập Đông mặc kệ động tác của các bác gái, anh trực tiếp trừng mắt liếc Đổng Kiến Thiết một cái: “Quản lý tốt đôi mắt của cậu.”

Đổng Kiến Thiết thấy vậy muốn đánh người nhưng lại cố gắng nhịn xuống. Hôm nay hắn tới đây không phải muốn đánh nhau.

“Lập Đông, Lập Đông. Hiểu lầm, hiểu lầm. Tôi có chuyện muốn nói với cậu……”