Sau khi chia kẹo mừng xong, mấy người lớn cũng lần lượt rời đi. Đóng cửa lại, Hà Ngọc Yến ngồi liệt trên ghế trong nhà chính.
Cô giơ tay nhìn đồng hồ, đã gần đến 11 giờ sáng. 12 giờ cả nhà muốn đi đến tiệm cơm quốc doanh ăn một bữa cho nên cô cũng không thể nghỉ ngơi được bao lâu.
“Em uống một chút nước đường đỏ trước đi……” Cố Lập Đông pha một ly nước đường đỏ, đưa tới trước mặt Hà Ngọc Yến.
“Anh cũng ngồi xuống nghỉ ngơi đi!” Hà Ngọc Yến cầm lấy ly nước đường đỏ uống một ngụm, cô thấy đối phương còn đứng ngơ ngốc ở kia nhìn mình thì nhịn không được mà cười rộ lên. Cô vỗ vỗ vị trí trống không bên cạnh, ra hiệu kêu đối phương ngồi xuống.
Cô đang ngồi trên một cái ghế bành. Chiếc ghế rất rộng, cô chỉ ngồi hết một nửa.
Cố Lập Đông nhìn một nửa ghế dựa này, anh định qua nhưng lại không dám đi qua, sắc mặt nghẹn đến mức đỏ bừng.
Tiếng cười của Hà Ngọc Yến lớn hơn nữa. Lúc này cô trực tiếp đứng dậy, đẩy người ngồi xuống ghế. Tiếp theo cô ngồi xuống, ép người đó vào trong góc.
Nhìn dáng vẻ Cố Lập Đông tay dài chân dài nép vào trên ghế không dám nhúc nhích, Hà Ngọc Yến cảm thấy người này thật sự rất đáng yêu.
Cô ực ực uống mấy ngụm nước đường đỏ sau đó nhét vào trong tay đối phương rồi ra hiệu đối phương uống hết. Lúc này cô mới nói: “Chờ lúc nữa chúng ta đến tiệm cơm quốc doanh ăn cơm trưa. Đến lúc đó anh nhớ đừng có uống rượu đó.”
Tay chân Cố Lập Đông cũng có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể đến từ cơ thể của Hà Ngọc Yến khiến cả người anh nóng hầm hập. Anh nghe thấy lời Hà Ngọc Yến, mặc kệ đã nghe rõ chưa đã liều mạng gật đầu, có dáng vẻ đều nghe lời cô cả.
Cơm trưa ăn ở tiệm cơm quốc doanh, người tham dự có ba mẹ của Hà Ngọc Yến và bác trai, bác gái đại diện cho bên phía khu nhà. Sau khi ăn cơm xong, Hà Ngọc Yến đi theo Cố Lập Đông về nhà, lúc này cô mới hoàn toàn thả lỏng.
Cả buổi chiều cô trang trí phòng ngủ. Mà Cố Lập Đông lại ở bên ngoài thu dọn đồ đạc để dọn vị trí đặt của hồi môn Hà Ngọc Yến mang lại đây.
Khi Hà Ngọc Yến tỉnh lại thì hoàng hôn đã lặn về phía tây. Cô có thể nghe thấy tiếng cười đùa của bọn nhỏ ở ngoài sân và ngửi được mùi hương thức ăn.
Cô thay một bộ quần áo mới đi ra nhà chính. Vừa lúc thấy Cố Lập Đông bưng một bát lớn sủi cảo đi đến.
“Em tỉnh rồi à! Anh đang chuẩn bị đi gọi em đó!”
Hà Ngọc Yến nhìn những cái sủi cảo trắng mập bốc ra hơi nóng trên bàn, hỏi: “Tại sao anh làm sủi cảo mà không gọi em dậy?”
Cố Lập Đông cười ha ha: “Cũng không tốn nhiều sức lắm. Anh nghĩ hôm nay là ngày lành nên ăn một bữa sủi cảo để chúc mừng.”
Hà Ngọc Yến vừa nghe cũng vui vẻ, cô ngồi xuống múc hai chén sủi cảo. Sau khi uống canh sủi cảo và ăn sủi cảo xong, Cố Lập Đông lại vội vàng đi rửa chén, chờ khi anh trở về đã hơn sáu giờ tối.
Buổi tối mùa hè, mặt trời còn chưa hoàn toàn lặn xuống núi. Hai người bắt đầu hành trình cuối cùng ngày hôm nay.
“Nơi này là chính phòng, tổng cộng có ba căn phòng. Hai căn phòng là nhà họ Tào, một căn phòng là nhà họ Thẩm.”
Cố Lập Đông vừa giới thiệu vừa chào hỏi với bác gái Phùng đang ngồi ở cửa: “Bác gái Phùng, con đến tặng một chút kẹo mừng cho bác và bác Tào.”
“Con khách sáo như vậy làm gì? Giữa trưa cũng ăn một bữa rồi, bây giờ còn mang đồ lại đây……”
Hà Ngọc Yến đi lên trước, cô đưa một gói giấy bao trong tay qua.
Kế hoạch của họ là tặng một gói kẹo mừng nhỏ cho mấy gia đình trong khu nhà. Đồ không nhiều lắm, giá cũng không đắt, xem như chào hỏi.
Bác gái Phùng còn muốn từ chối, Hà Ngọc Yến đã lôi kéo Cố Lập Đông đi sang nhà họ Thẩm ở bên cạnh.
Hà Ngọc Yến có ấn tượng đối với người nhà họ Thẩm này. Ba Thẩm là phó trưởng khoa khoa bảo vệ trong nhà máy máy móc, mẹ Thẩm ở nhà không có công việc. Mà con gái một của bọn họ là Thẩm Thanh Thanh đang làm công việc phụ bếp ở tiệm cơm quốc doanh, cũng là cô ấy nói cho mọi người trong khu nhà biết chuyện xem mắt.
Cố Lập Đông từng nhắc qua việc này với cô, Hà Ngọc Yến cũng hơi tò mò một chút với Thẩm Thanh Thanh.
Tuy nhiên Thẩm Thanh Thanh cũng không có ở nhà, nghe nói là cô ấy đi đến nhà của họ hàng. Sau khi tặng kẹo mừng, hai vợ chồng bọn họ đi đến nhà họ Khâu ở Tây sương phòng.
Sau đó đi đến nhà họ Hồ ở nhĩ phòng bên cạnh chính phòng, nhà họ Khâu ở Tây sương phòng, nhà họ Tôn và nhà họ Hứa ở Đông sương phòng.
Sau khi đến thăm mấy nhà này xong, trong khu nhà chỉ còn lại nhà họ Đổng và nhà ông Lâm ở phòng đông nhĩ bên cạnh chính phòng là không đi.
Bọn họ chắc chắn sẽ không đến nhà họ Đổng mà trong khoảng thời gian này ông Lâm ở nhà của con gái ở nơi khác cho nên tạm thời không gặp mặt.
Sau khi ghé thăm mấy gia đình trong sân, cặp vợ chồng nhỏ đi qua cửa thùy hoa tới sân trước.
Phòng đỏa tòa ở sân trước có tổng cộng bốn nhà, có ba gia đình đang ở. Nhà họ Triệu ở hai căn phòng trong đó, tiếp theo theo thứ tự là nhà họ Tiền và nhà họ Lữ.
Trong đó nhà họ Triệu là nhà có số người đông nhất trong cả khu. Đồng thời cũng là người bác trai và bác gái thứ hai quản lý khu nhà.
“Ai da, sao lại khách sáo như vậy!” Bác gái Khổng thấy bọn họ cầm đồ tới cửa, không nói hai lời đã đi tới, bà ta vươn đôi tay muốn cầm lấy giấy bao Hà Ngọc Yến đang cầm trong tay.
Chỉ một động tác như vậy Hà Ngọc Yến đã biết không thể thân thiết với người này.
Chồng của bác gái Khổng là ông Triệu đang ngồi hút thuốc lá trên ghế dưới hành lang. Có lẽ ông nhìn ra được Hà Ngọc Yến không vui nên ông Triệu ho khan hai tiếng: “Xuân Hoa……”
Lời này vừa nói ra thì bác gái Khổng cũng thu liễm lại, bà ta mỉm cười giơ tay lên gãi tóc.
Bên kia, ông Triệu đã lôi kéo Cố Lập Đông bắt đầu dạy bảo: “Lập Đông, nếu con kết hôn thì phải càng cố gắng làm việc. Cố gắng làm việc và nuôi sống vợ con. Vì tổ quốc, vì đơn vị, vì khu nhà của chúng ta mà cống hiến nhiều hơn. Không thể làm thất vọng sự bồi dưỡng của mọi người đối với con……”
Hà Ngọc Yến thấy Cố Lập Đông cũng không muốn nghe đối phương dài dòng. Vì vậy cô trực tiếp đi lên ngắt lời: “Lập Đông, chúng ta còn hai nhà chưa ghé thăm.”
Cố Lập Đông lập tức gật đầu, anh nói với ông Triệu là mình còn phải ghé thăm hai nhà nữa rồi nắm tay Hà Ngọc Yến đi đến nhà họ Tiền. Sau nhà họ Tiền thì ghé thăm nhà họ Lữ ở gần cổng lớn nhất.