Chương 36: Mong đợi về tương lai

Trong đám người có người hâm mộ Cố Lập Đông, cũng có người ghen ghét.

Đổng Kiến Thiết cảm thấy nụ cười trên khuôn mặt Cố Lập Đông quá nhức mắt, khiến cho hắn ta vô cùng khó chịu. Tào Đức Tài vậy mà lại ngứa mồm không nhịn được nhạo báng: “ Kiến Thiết, nữ đồng chí xinh đẹp như vậy, không trách người ta…”

“Không trách cái gì?” Một giọng nữ đột ngột vang lên phía sau.

“Không có gì……”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Đổng Kiến Thiết phủ nhận theo bản năng. Tiếp theo hắn xoay người quả nhiên nhìn thấy Lâm Hà Hương.

Hôm nay Lâm Hà Hương mặc chiếc áo thun sợi tổng hợp màu trắng kết hợp với chiếc váy dài màu nâu đậm, giày xăng đan plastic màu nâu, trông rất thể diện.

“Ồ! Kiến Thiết. Người này là……”

Tào Đức Tài còn chưa nói xong đã bị nghẹn lại. Hắn nhìn thấy đồng chí nữ tuổi trẻ nhìn phú quý như vậy ở bên cạnh, nói chuyện cũng hơi lắp một chút.

Đổng Kiến Thiết là một người đàn ông đương nhiên nghe ra lời nói ẩn ý của Tào Đức Tài. Nghĩ đến vừa rồi đối phương thiếu chút nữa vạch trần mọi chuyện của hắn ở trước mặt Lâm Hà Hương thì hắn nhịn không được khoe khoang: “Đây là đồng chí Lâm, là trợ lý Liên Đoàn Phụ Nữ ở nhà máy của tôi. Cũng là đối tượng của tôi.”

Tào Đức Tài có vẻ mặt cười ha ha, sau khi nghe thấy những lời này thì sắc mặt cứng đờ trong nháy mắt. Hắn đương nhiên biết Đổng Kiến Thiết có một đối tượng mới, còn là trợ lý Liên Đoàn Phụ Nữ trong nhà máy nhưng không ngờ rằng hôm nay đối phương lại đến khu nhà.

Đổng Kiến Thiết khoe khoang xong thấy hàng xóm xem náo nhiệt xung quanh đều nhìn lại đây. Hắn sợ những người này nói sai nên vội vội vàng vàng kéo Lâm Hà Hương đi ra bên ngoài.

Chờ đi ra đầu hẻm, Lâm Hà Hương nhìn Đổng Kiến Thiết nắm tay mình không buông thì xấu hổ đến mức gương mặt cũng đỏ lên. Vừa rồi cô ta ở gần đó nhìn thấy nơi này đón dâu nên nhịn không được đi lại đây xem náo nhiệt. Không ngờ rằng cặp vợ chồng mới cưới này vậy mà ở cùng một khu với Đổng Kiến Thiết. Điều này làm cho cô ta có loại dự cảm bản thân sắp sửa có chuyện tốt với Đổng Kiến Thiết.

“Đồng chí Đổng, chúng ta đây là…… Anh muốn kết hôn với tôi sao?”

Đổng Kiến Thiết nghe vậy thì sắc mặt cứng đờ trong chớp mắt. Tiếp theo hắn thuận nước đẩy thuyền: “Tôi đương nhiên nghĩ như vậy! Nằm mơ cũng nghĩ. Nhưng……”

***

Trong khu nhà chung, Hà Ngọc Yến cũng không biết bên ngoài phòng lại xảy ra chuyện như vậy

Lúc này cô và Cố Lập Đông đang đứng ở vị trí trung tâm, chụp ảnh trước rồi cầm micro bắt đầu đọc lời trích. Sau khi đọc xong, nhà chính vừa yên tĩnh lại lần nữa trở nên náo nhiệt.

Những người lớn còn có chút ngại ngùng, bọn nhỏ thì sao hiểu cái gì gọi là khách sáo. Cả đám như ong vỡ tổ vọt vào vây quanh Cố Lập Đông xin kẹo mừng. Cố Lập Đông đành phải nhấc tay ra hiệu bọn nhỏ yên tĩnh một chút. Sau đó anh nhìn về phía Hà Ngọc Yến.

Hà Ngọc Yến phụt cười, cô vứt chút thẹn thùng ra sau đầu, tự mở ngăn kéo nhà chính ra cầm một túi kẹo cứng trái cây ra.

Nhìn thấy chỗ Hà Ngọc Yến có kẹo, bọn nhỏ vừa rồi còn nhiệt tình kêu gọi Cố Lập Đông lập tức bỏ rơi anh rồi chạy đến trước mặt Hà Ngọc Yến.

Cố Lập Đông sợ những đứa trẻ này chen lấn Hà Ngọc Yến nên nhanh chóng đi qua kêu bọn nhỏ xếp hàng.

Cảnh tượng náo nhiệt như vậy khiến rất nhiều người lớn bắt đầu cười ha ha.

Lúc này Hà Ngọc Yến đã bắt đầu chia kẹo cho đứa trẻ đầu tiên trong nhóm. Bọn nhỏ quanh năm suốt tháng hiếm khi ăn kẹo, mỗi đứa nhận được kẹo đều nói lời cảm ơn.

Vào lúc này Hà Ngọc Yến sẽ cười nói không cần khách sáo. Chẳng qua trong số bọn trẻ xếp hàng này đó có bọn trẻ hàng xóm ngõ nhỏ, cũng có bọn trẻ của khu nhà. Mà bây giờ người xuất hiện ở trước mặt cô là Đổng Kiến Dân, đứa em trai kia của Đổng Kiến Thiết.

“Chỉ một viên kẹo như vậy làm sao đủ ăn chứ? Trách không được mẹ tôi nói chị là hồ ly tinh, người phụ nữ hư……”

Được rồi, mới vừa gặp Đổng Kiến Dân thì Hà Ngọc Yến đã không muốn đưa kẹo cho cậu. Tuy rằng tên nhãi này mới 8 tuổi nhưng đã là một thằng nhóc lì lợm. Nghĩ đến trong bản tóm tắt nguyên tác nguyên thân cố gắng như thế nào mới bồi dưỡng được đứa trẻ này thành một thầy giáo. Hà Ngọc Yến tấm tắc.

Bây giờ nếu thằng nhóc lì lợm này dám nghịch ngợm trước mặt cô, vậy cô sẽ không khách sáo.

“Nói cái gì vậy?”

Hà Ngọc Yến còn chưa bắt đầu ra oai thì Cố Lập Đông luôn canh giữ ở bên cạnh cô trực tiếp không vui.

Chỉ thấy anh duỗi tay xách Đổng Kiến Dân lên ném về phía bác gái Trịnh đang xem náo nhiệt ở ngoài cửa. Anh sử dụng sức lực khéo léo nên đứa trẻ không đau nhưng thằng nhóc lì lợm chính là thằng nhóc lì lợm. Cậu ta lập tức nằm trên mặt đất lăn lộn la lối, khóc lóc.

Biến cố này khiến rất nhiều hàng xóm phản ứng lại, sôi nổi tiến lên khuyên can.

Trong phòng, bác gái Phùng là bác gái quản lý của khu nhà đành phải khuyên bảo vài câu: “Vợ của Lập Đông, tên nhóc Kiến Dân này thật sự nghịch ngợm. Con đừng để trong lòng. Tình huống nhà thằng bé đặc biệt, bác cũng biết chuyện này không có liên quan gì đến con.”

Dưới hành lang bên ngoài phòng, bác gái Trịnh đang ngồi xổm xuống ôm con trai bảo bối chuẩn bị tru lên để bà ta có thể phá hư đám cưới hôm nay của Cố Lập Đông, báo mối thù lúc trước Cố Lập Đông cạy góc tường của con trai.

Tuy nhiên bà ta còn chưa mở miệng thì Cố Lập Đông đã ném ra một câu: “Nếu bác muốn để cho người khác biết được bí mật của Đổng Kiến Thiết thì tiếp tục gây chuyện đi……”

Bác gái Trịnh thật sự muốn gây chuyện nhưng chuyện chạm đến con trai bảo bối thì bà ta bắt đầu trở nên bó tay bó chân. Đặc biệt mấy ngày hôm trước Cố Lập Đông cũng nói lời nói giống như vậy, bà ta vẫn nhớ bộ dáng dậm chân kia của con trai. Ngay lập tức, bà ta đứng dậy ôm con trai út còn đang khóc lóc xám xịt đi về nhà.

Chuyện nhỏ này cũng không phá hư tâm trạng tốt đẹp của Hà Ngọc Yến. Ngược lại Cố Lập Đông hành động như vậy khiến cô càng thêm mong đợi với tương lai.