Chương 32

Hai người cứ bàn đi bàn lại những chuyện như thế này, trong mắt người đến kẻ đi đều cảm thấy hai người là một cặp vợ chồng tình cảm.

Không, ở quầy giày cách bọn họ khoảng vài mét.

Có một cô gái trẻ muốn mua một đôi dép nhựa mới. Khi cô ta nhìn thấy vẻ mặt đang nói chuyện của Hà Ngọc Yến và Cố Lập Đông. Trong lòng từ từ dâng lên một cảm giác hâm mộ.

Cô ta hâm mộ tình cảm tốt của cặp vợ chồng trẻ này.

Gần đây cô ta đã gặp một người mà mình thích trong buổi hẹn hò gần đây, rất muốn gả cho đối phương. Nhưng cô ta luôn cảm thấy khi ở bên người đàn ông đó, bọn họ không ngọt ngào bằng đôi bạn trẻ đối diện.

Đây là một vấn đề đối với Lâm Hà Hương.

“Đồng chí Lâm, thật xin lỗi. Vừa rồi tôi bận một tờ đơn, tôi đã vội chạy đến đây, chắc đồng chí đã đợi lâu rồi!"

Nụ cười của Lâm Hà Hương càng rạng rỡ hơn khi cô nghe thấy giọng nói của đối tượng của mình.

"Đồng chí Đổng, không sao đâu. Là tôi đến sớm. Hôm nay vốn là ngày làm việc, cảm ơn đồng chí đã cùng tôi đi mua sắm."

Đổng Kiến Thiết nhìn nụ cười trên mặt Lâm hà Hương, trong lòng cảm thấy đắc ý. Chắc chắn Lâm Hà Hương đã nhận thấy sự xuất sắc của hắn. Nếu không tại sao đồng chí nữ này có thể đứng đây đợi hắn hơn mười phút?

Đáng tiếc khuôn mặt dài của cô ta rất bình thường. Mặc dù mũi vẫn là mũi, mắt vẫn là mắt nhưng lại không dịu dàng bằng Tiêu Nhu, không thể nào bằng Ngọc Yến…

Vừa nghĩ đến Hà Ngọc Yến, Đổng Kiến Thiết đã nhìn thấy người đàn ông và người phụ nữ phía trước đang đi về phía mình. Hắn biết hai người này. Hơn nữa, Hà Ngọc Yến hắn vừa nhắc đến cũng là một trong số đó.

Cho dù Đổng Kiến Thiết cho rằng mình là người có thể làm được những chuyện lớn, nhưng lúc này hắn cũng có hơi chột dạ.

Đương nhiên, Hà Ngọc Yến và Cố Lập Đông cũng nhìn thấy Đổng Kiến Thiết. Nhưng hai người cũng không chào hỏi hắn. Đi ngang qua nhau mà không ngoảnh lại.

Khi họ đi ngang qua nhau, Hà Ngọc Yến tình cờ nhìn thấy đồng chí nữ đang vui vẻ nói chuyện với Đổng Kiến Thiết. Vẻ mặt Đổng Kiến Thiết có chút kỳ quái.

Lâm Hà Hương không biết điều này. Sau khi mua được đôi dép nhựa mà mình thích, cô ta nói thẳng với Đổng Kiến Thiết: “Vừa rồi anh cũng nhìn thấy đôi bạn trẻ đó nhỉ! Tình cảm của bọn họ rất tốt! Tuy tôi không nghe được bọn họ nói gì nhưng sự ăn ý giữa những hành động của bọn họ thật sự khiến người ta hâm mộ.”

Nhắc đến điều này, sự khao khát trong giọng điệu của Lâm Hà Hương càng trở nên rõ ràng: "Đồng chí Đổng, sau khi chúng ta kết hôn, chúng ta nhất định phải có được mối quan hệ hòa thuận như họ..."

Đổng Kiến Thiết qua loa ‘ừm’ một tiếng nhưng trong lòng hắn đang nghĩ phải nhanh chóng lấy người phụ nữ này về. Trong lúc tìm đối tượng cho hắn, mẹ hắn đã rất mệt mỏi và cần người chăm sóc. Em trai hắn thì nghịch ngợm gây sự, cần có người quản mới được…

***

Tuy rằng đã lĩnh chứng, nhưng vẫn chưa làm hôn lễ, đương nhiên ai về nhà người nấy.

Giữa trưa Hà Ngọc Yến cho rằng tất cả mọi người đều đã về nhà ngủ trưa, nào ngờ vừa mới đi vào khu nhà, dọc đường đi thỉnh thoảng cô cũng có thể nhìn thấy vài người chỉ tay về phía mình, nhìn bộ dạng kia có lẽ là đang bàn tán về mình.

Một người còn được, nhưng nhiều người như vậy Hà Ngọc Yến thật sự có chút không chống đỡ được.

Chờ đến khi cô bước nhanh xuống dưới tầng, phát hiện quảng trường nhỏ dưới tầng có không ít bác gái tụ tập. Những người này ngồi trên ghế đá dưới tán cây trò chuyện, Hà Ngọc Yến đến gần hơn một chút thì nghe được bọn họ đang nói chuyện.

“Cuối tuần này con gái nhà ông Hà và nhà ông Lý đều gả đi, rốt cuộc tôi nên đến nhà nào giúp đỡ đây.”

Thời buổi này nhà hàng xóm mà có chuyện vui, nhà nhà đều sẽ phụ một chút. Tuy nói gả con gái không bận rộn như cưới vợ nhưng vẫn cần người làm.

Mà nhà ông Hà và nhà ông Lý lại gả con gái cùng một ngày, đây không phải là làm khó mấy người hàng xóm sao. Đi nhà này không đi nhà kia, vậy coi như đã đắc tội với người ta rồi. Hai nhà này hoặc là mọi người đều đi hoặc là đều không đi, đúng là một chuyện phiền phức mà.

Hà Ngọc Yến nghe đến đây, nhịn không được mà trợn tròn mắt!

Nhà ông Lý bên cạnh và nhà họ Bao có phải có bệnh rồi không. Cầu hôn, lĩnh chứng đều đυ.ng với mình. Bây giờ đến ngay cả cưới xin cũng muốn chen một chân.

Bên kia mọi người đang nói chuyện hăng say không phát hiện ra Hà Ngọc Yến đến, vẫn tự nhiên tiếp tục:

“Để tôi nói, có lẽ phải đi nhà ông Lý giúp mới được. Thông gia nhà bọn họ tặng 888 đồng lễ ăn hỏi đó! Vốn tôi còn không tin. Nhưng bác gái Cận cầm tiền ra cho tôi xem, tôi lập tức im miệng luôn…”

“Vậy không được, tôi vẫn muốn đến nhà ông Hà. Quan hệ của Kim Hoa và tôi rất tốt đó! Yến Tử cũng không tồi, miệng ngọt lắm nha! Gọi tôi đã lớn tuổi là dì Mười, tôi sao có thể bỏ được chứ!”

“Tôi đi nhà ông Lý, nghe nói nhà họ Bao làm tiệc lớn. Tôi đi cùng theo đoàn rước dâu nói không chừng cũng ké được một ít.”

***

Về đến nhà, Hà Ngọc Yến trực tiếp nói chuyện Lý Lệ Lệ lĩnh chứng cùng thời gian với mình ra.

“Mẹ, bọn họ làm theo chúng ta, cũng chọn chủ nhật này xuất giá.”

Hà Ngọc Yến nói lời này, chủ yếu là sợ mẹ Hà đi tìm người giúp đỡ, nhất thời bí bách chạy sang nhà hàng xóm.

Sáng sớm hôm nay mẹ Hà đã chờ đợi tin tức của con gái, bây giờ nhìn thấy tờ đăng kí kết hôn, trên mặt liền lộ ra nụ cười vui vẻ. Nghe thấy lời con gái nói chuyện nhà ông Lý bà cũng không tức giận.

“Mẹ biết, vừa rồi thím Ngũ cố ý đến đây một chuyện nói cho mẹ hay. Ai nha, con nói thử xem có phải đầu óc người nhà này có vấn đề không?”

“Con đã nói là bác gái Cận kia không phải người tốt mà…”

Mấy ngày nay Từ Đại Ni rất yên phận, cũng không làm loạn gây chuyện gì, bây giờ lẩm bẩm câu này mẹ Hà cũng không nói gì cô ấy. Hà Ngọc Yến càng không phản ứng lại cô ta. Người này cô hiểu, chính là kiểu lắm mồm nhưng không có bản lĩnh, lại thích trêu chọc thị phi, càng để ý cô ta thì cô ta lại càng hăng hái.

“Mẹ, nếu không thì ngày đó con nhờ nhà mẹ đẻ đến đây hỗ trợ?” Giang Mỹ Cúc là người hiểu chuyện, lập tức nói ra câu này.

“Còn nữa, nếu như ngày đó còn cần đến gạo hay bột mì gì đó, cha con cũng có thể hỗ trợ.” Cha cô là quản lý của một nhà máy thu mua nông thực phẩm, rất dễ lấy được những thứ này.

Mẹ Hà lắc đầu, bà không muốn nợ nhân tình ông Giang. Ông lão kia rất keo kiệt, thiếu ân tình của ông ta, đến lúc đó không biết sẽ đòi cái gì nữa.