Chương 27

Cùng lúc đó, Đổng Kiến Thiết vẫn luôn đứng ở trong tây sương phòng nhà mình nhìn chằm chằm từ ô cửa sổ về phía họ, hắn bắt lấy từng bóng lưng rời đi của Hà Ngọc Yến. Sau đó, hắn cũng nhìn thấy nụ cười chói mắt trên gương mặt của Cố Lập Đông.

Hắn nắm chặt nắm tay lại, sợ bản thân không nhịn được sẽ lao lên đánh cho Cố Lập Đông một nắm đấm.

Không phải bởi vì hắn thích Hà Ngọc Yến mà bởi vì hắn cảm thấy trong lòng rất khó chịu. Khó chịu bởi Hà Ngọc Yến không chọn người ưu tú hơn là hắn. Đương nhiên còn có một nguyên nhân quan trọng hơn điều đó, chính là Cố Lập Đông dám dùng chuyện kia để uy hϊếp hắn.

Tuy rằng chuyện đó không thật sự gây nên thương tổn quá lớn gì cho hắn nhưng nếu bị người ngoài biết được thì hắn cũng bị lột mất một lớp da.

“Kiến Thiết à, con quá hiền lành rồi. Cứ dễ dàng buông tha cho cái thằng nhóc Cố Lập Đông kia như vậy…”

Bác gái Trịnh oán giận một trận rồi lại cười nói tiếp: “Cũng may cái cô thiếu may mắn kia không gả vào nhà chúng ra. Hà Hương là một cô gái tốt, các con ở chung với nhau một khoảng thời gian trước, nếu không có vấn đề gì thì nên nhanh chóng kết hôn. Cô gái tốt như vậy không thể để trốn mất được…”

Sau khi Đổng Kiến Thiết nghe xong những lời này, đầu tiên là hắn cũng thấy đồng ý với ý kiến của mẹ mình. Không sai, điều kiện của Lâm Hà Hương còn tốt hơn so với Hà Ngọc Yến kia. Tính ra hắn cũng không thua lỗ. Hừ, hắn nhất định sẽ sống cuộc sống ngày càng tốt hơn, khiến cô gái đó hối hận, khiến Cố Lập Đông chỉ có thể hâm mộ ghen tỵ …

***

Hà Ngọc Yến không biết sau khi mình rời khỏi khu nhà, Đổng Kiến Thiết lại có thể suy diễn ra một đoạn yêu hận tình thù như vậy. Dù sao lúc này tâm trạng của cô cũng rất vui sướиɠ.

Đến trước cửa nhà, hộp sắt mà cô ôm trong l*иg ngực đương nhiên bị mẹ Hà nhìn thấy. Đợi đến khi bà biết cái hộp sắt đó là toàn bộ tài sản của Cố Lập Đông, ngoài miệng mẹ Hà mắng con gái không hiểu chuyện nhưng sâu trong lòng lại càng cảm thấy hài lòng với chàng rể tương lai này.

Còn chưa kết hôn mà đã đối xử với con gái mình tốt như vậy, bà cũng không sợ sau khi kết hôn con gái bị ức hϊếp nữa.

“Mẹ nghĩ gì thế! Anh ấy sẽ không ức hϊếp con đâu! Đúng rồi, tối mai mẹ không cần làm cơm cho con đâu. Lập Đông nói anh ấy muốn dẫn con đi làm quen với bạn bè của anh ấy.”

Bạn bè của Cố Lập Đông đều có công việc riêng, thời gian gặp nhau lúc buổi trưa quá ngắn, cũng chỉ đành sắp xếp gặp nhau sau khi tan làm vào buổi chiều. Cũng may bây giờ là tháng năm, trời tối muộn. Công nhân cũng tan làm vào lúc năm giờ chiều. Đi đi lại lại Cố Lập Đông đều sẽ đón đưa cô. Hà Ngọc Yến cũng không lo lắng điều gì.

Nghe con gái nói đến chuyện đi gặp bạn bè của Cố Lập Đông, mẹ Hà lại càng vui mừng. Nhưng bà lại nghĩ đến một vấn đề khác: “Tiền của Tiểu Cố đều đưa hết cho con. Đến lúc lễ ăn hỏi thằng bé phải sắp xếp như thế nào?”

Mẹ Hà không tham đồ cưới hỏi của con gái, ngược lại bà còn phải cho con gái thêm của hồi môn. Nhưng sau khi hai bên nam nữ xác định muốn kết hôn, theo thủ tục chung thì bọn họ phải tìm người trung gian đến làm chứng. Đến lúc ấy, đồ cưới hỏi sẽ được đưa ra trước mặt bạn bè, người thân của hai bên. Mẹ Hà sợ Cố Lập Đông không có tiền thì sẽ làm mất mặt anh.

“Mẹ à, mẹ đừng lo lắng. Anh ấy nói cuối tháng này anh sẽ phải lái xe một chuyến đường dài. Có lẽ một tuần sau mới có thể trở về được. Sau khi trở về anh ấy có thể lấy tiền lương lẫn tiền thưởng từ nhà máy.”

Sau khi xác định quan hệ, Hà Ngọc Yến đương nhiên sẽ có tính toán về mặt này. Mà Cố Lập Đông nhìn qua là một người đàn ông làm việc sơ sài nhưng thực tế anh lại không khác gì một người mẹ cả. Chẳng qua cô chỉ vừa nhắc đến chuyện đó mà người ta đã có thể sắp xếp ổn thỏa tất cả mọi chuyện rồi.

“Mẹ à, anh ấy nói sau khi anh ấy lái xe đường dài về xong thì cũng gần đến lúc anh đến cửa cầu hôn rồi.”

Mẹ Hà nghe xong lập tức càng vui hơn: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!” Thêm một tuần nữa thì cũng qua hơn nửa tháng năm rồi. Đến lúc đó sợ người trên phố đến nhà bọn họ làm vận động các hoạt động về nông thôn mất. Dựa theo suy nghĩ của mẹ Hà lẫn ba Hà, bọn họ thấy con gái tìm được đối tượng thích hợp thì nên nhanh nhanh cưới vào cửa mới tốt.

***

Sau bữa cơm trưa ngày hôm sau, Hà Ngọc Yến bắt đầu chọn quần áo.

Lần đầu ra mắt bạn bè của người yêu, Hà Ngọc Yến rất chú trọng. Buổi sáng khi cửa hàng bách hóa vừa mở cửa, cô đã tốn một số tiền rất lớn để mua một bộ quần áo làm bằng vải sợi tổng hợp, tốn mất mười hai tệ.

Chủ yếu bởi quần áo tốt nhất của cô đã giặt vào ngày hôm qua mất rồi. Những bộ quần áo khác không cũ thì cũng có quá nhiều miếng vá.

Những chiếc áo tay ngắn in hoa thực sự rất đẹp, có thể mặc vào đi ra cửa được luôn. Đầu tiên là nhận được những lời khen ngợi của người trong nhà. Đợi đến khi đi ra cửa. Hà Ngọc Yến đúng lúc đυ.ng phải Lý Lệ Lệ từ bên ngoài trở về.

Nhìn tóc tai của Lý Lệ Lệ trong có chút rối bời. Trên mặt, lỗ tai và cả cổ đều đỏ bừng một mảng rất lớn, ánh mắt thì uể oải, bước chân thì loạng choạng. Cô ta thấy cô ăn mặc quần áo mới như vậy cũng không nói mấy lời chua chát ghen tỵ như bình thường. Ngược lại cô ta chỉ cúi đầu chạy nhanh về phía nhà mình. Nhìn thế nào cũng thấy rất kỳ lạ.

Nhưng Hà Ngọc Yến cũng không quan tâm nhiều. Cô rất nhanh đã rời khỏi khu gia đình, trực tiếp đến trạm xe buýt công cộng ở ngoài đường.

Cố Lập Đông đang đợi cô ở ngoài trạm xe buýt rồi. Anh thấy cô đến gần thì trước mắt lập tức sáng ngời: “Đồng chí Hà…”

“Đồng chí Cố…”

Hà Ngọc Yến bước nhanh chạy về phía đối phương, đợi đến khi đi đến gần anh mới dần bước chậm lại.

Hai người mắt nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra một nụ cười.