Chương 24: Thành đôi

Đến bữa trưa, những người đi học đi làm trong nhà đều đã trở về.

Đương nhiên đây cũng là lần đầu họ nhìn thấy em rể/ dượng nhỏ tương lai. Anh hai Hà, anh ba Hà nói chuyện trời nam đất bắc đủ thứ với Cố Đông Lập. Mà ba nhóc con còn lại cũng tò mò nhìn dượng nhỏ tương lai của mình. Đặc biệt là bạn nhỏ Bảo Châu, hai ngày trước được ăn bữa thịt kho tàu ngon lành nên giờ cô bé vẫn còn nhớ rõ. Vì thế cô bé trực tiếp hỏi: “Dượng nhỏ ơi, có phải nhà của dượng có rất nhiều thịt kho tàu không ạ?”

Lúc cô bé hỏi ra vấn đề này, bạn nhỏ Bảo Châu cũng mở hai bàn tay ra biểu hiện một hình tròn rất to. Hành động này lần nữa chọc cho người lớn cười ha ha.

Cách âm của nhà ngang không tốt lắm. Mà nhà họ Lý ở sát vách bên cạnh nghe thấy tiếng cười của nhà họ Hà, vẻ mặt đều trở nên rất khó coi.

“Cười gì cười mãi, cười cái rắm. Không phải chỉ là tìm một tên quỷ nghèo không ba không mẹ thôi hay sao? Còn không biết xấu hổ mà cười to đến thế à?”

Bác gái Cận hung dữ mắng xong lại nhìn về phía con gái đang ăn cơm: “Lệ Lệ à, mày đúng là đồ vô dụng. Bao Lực là đàn ông tốt như vậy, vậy mà mày lại không nắm chặt được. Mẹ đã nói với mày rồi, nếu mày không thể kết hôn với đối phương trước khi tốt nghiệp thì mày cứ chuẩn bị xuống nông thôn đi!”

Thấy con gái bị mình mắng đến mức đỏ bừng mắt, lúc này bà ta mới dần dịu lại giọng điệu: “Lệ Lệ ạ, mẹ cũng chỉ là quá sốt ruột thôi! Mẹ đều là vì nghĩ cho con thôi. Con thử ngẫm mà xem, gả cho Bao Lực không nói đến việc gần gũi, chỉ riêng việc không cần xuống nông thôn mà cậu ta vẫn giúp con có một công việc thôi đã đáng giá rồi!”

Anh trai của Lý Lệ Lệ cũng ở bên cạnh khuyên nhủ: “Đúng vậy, dù sao con gái cũng phải gả đi, con gái thì không thể sống thiếu đàn ông. Thằng nhóc Bao Lực kia cũng không tệ, gả cho cậu ta cũng không lỗ được. Nếu cậu ta nói muốn từ hôn, không phải em cho cậu ta chút ngon ngọt là được rồi hay sao! Đàn ông đều như vậy cả, hưởng qua tư vị thì sẽ biết em tốt như thế nào…”

Loại lời nói ghê tởm này phát ra từ miệng của người làm anh trai, bác gái Cận lẫn chồng bà ta Lý Đại Tráng đều không cảm thấy có chỗ nào là không đúng. Ngược lại bọn họ còn khen con trai mình thông minh, lập tức cho rằng đây là một biện pháp rất tốt.

Thậm chí, sau khi ăn cơm xong, bác gái Cận đã lập tức kéo con gái mình về phòng, bắt đầu truyền thụ cách làm sao để đàn ông nếm được ngon ngọt…

***

Ở một bên khác, Hà Ngọc Yến đang cùng mẹ thu dọn đồ đạc chuẩn bị lát nữa bọn họ sẽ đến nhà của Cố Lập Đông một chuyến.

Ba mẹ của cô đã đồng ý cho hai người quen biết nhau, Cố Lập Đông cũng đã đến nhà cô rồi cho nên Hà Ngọc Yến cũng sẽ đến thăm nhà của đối phương. Sau khi đến thăm xong, bọn họ sẽ ở chung với nhau một đoạn thời gian. Xác định không có vấn đề gì thì bọn họ có thể chuẩn bị đi lãnh chứng kết hôn.

Đối với tiến độ như vậy Hà Ngọc Yến không hề có ý kiến gì. Có thể tìm được một người thích hợp ở một thời đại xa lạ như vậy, cô đã cảm thấy rất may mắn rồi.

“Rổ trứng gà này đợi lát nữa mẹ sẽ để cho Lập Đông mang về. Khi nào xuống xe luộc mấy quả trứng gà này lên là có thể ăn no rồi. Còn hộp bánh ngọt này nữa, mẹ cũng kêu thằng bé mang về để thằng bé lấy làm đồ ăn vặt.”

Mẹ Hà nhặt qua nhặt lại đống quà lớn mà Cố Lập Đông mang đến. Bà chọn từ bên trong ra mấy thứ mà anh có thể ăn được, chuẩn bị chút đồ cho đối phương mang về. Thằng bé này cũng rất tận tâm, lần đầu đến cửa còn mua theo một cân thịt ba chỉ, hai bình rượu Mao Đài, hai cây thuốc lá Chienmen. Ngoài ra còn có lá trà, bánh ngọt lẫn ít dâu tây.

Giỏ trứng gà bà đã chuẩn bị từ trước rồi, bà còn chuẩn bị thêm một túi bánh trứng để làm quà đáp lễ, chỉ là nhìn hơi ít một chút.

“Mẹ, mẹ không cần để ý đến chuyện này đâu. Lập Đông sẽ không để ý đến mấy thứ này đâu.”

Mẹ Hà nghe con gái nói như vậy thì đưa tay ra vỗ một cái vào lưng của con gái: “Gọi là đồng chí Cố. Còn chưa kết hôn mà đã gọi là Lập Đông rồi. Bị người ta nghe được lại bàn ra tán vào, không biết họ còn muốn nói những thứ khó nghe gì nữa!”

Là một bà nội trợ sống nhiều năm trong khu nhà chung này, mẹ Hà đã sớm có kinh nghiệm sinh tồn của riêng mình.

Trong khoảng thời gian này chuyện yêu đương của con gái gây ra không ít động tĩnh, những người ở khu này thì đâu đâu cũng bàn tán nói xấu. Mẹ Hà không muốn con gái trở thành đề tài nói chuyện những lúc rượu chè của mấy người khác.

“Mẹ à, con biết chứ. Nhưng con chỉ nói như thế trước mặt mẹ thôi mà.” Nói đến đây, Hà Ngọc Yến dựa đầu vào vai của mẹ Hà, cảm nhận được hơi ấm truyền qua từ bả vai gầy nhỏ của bà.

***

“Đi xe buýt số năm, đi nửa tiếng là có thể đến ngõ Đinh Hương rồi. Lại đi bộ dọc theo con ngõ ấy khoảng ba phút là sẽ đến khu nhà số hai anh đang ở.”

Trên xe buýt, Cố Lập Đông đang giới thiệu vị trí nhà mình với Hà Ngọc Yến.

“Khu ấy là khu các hộ gia đình sống chung với nhau nên đa số đều là nơi ở của các nhân viên công chức khu nhà máy máy móc chỗ anh. Số ít còn lại là những công nhân của nhà máy dây kéo và xưởng may gần đó.”

Hoàn cảnh của những công nhân sống ở đó sẽ có tốt có xấu. Tốt là mọi người đều là công nhân của nhà máy, không dám hãm hại lừa gạt lẫn nhau. Xấu là vì hoàn cảnh ở đó, mỗi nhà cơ bản đều sẽ quen biết nhau. Có gió thổi cỏ lay một tí là tất cả mọi người ở khu đó đều biết hết.

Quả nhiên, lúc bọn họ xuống xe đi theo Cố Lập Đông đi về phía ngõ nhỏ. Hà Ngọc Yến có thể cảm nhận được những ánh mắt quan sát từ bốn phương tám hướng truyền đến.

Ngõ nhỏ Đinh Hương là một ngõ nhỏ điển hình ở Bắc Thành, trải dài bốn hướng. Bên trong có rất nhiều tòa nhà lớn. Khu nhà chung này lúc trước là nơi ở của các thương gia giàu có của các triều đại trước. Cho nên nhìn từ bên ngoài sẽ thấy kiến trúc ở nơi đây đều là những tòa nhà hình hộp khá đều đặn.

Đi qua con đường lát đá gồ ghề lồi lõm, bọn họ đi thẳng đến toà nhà số hai.