Chương 21: “Cướp” vợ

Buổi tối, ba Hà, anh hai Hà và anh ba Hà đều tan làm trở về nhà, một bát thịt kho tàu xào dưa chua đặt giữa bàn đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người trước tiên.

Không sai! Hộp cơm có thịt kho tàu được cô mang về lúc trưa đã được mẹ Hà bỏ thêm ít dưa chua xào qua, cuối cùng đã biến thành một cái bát thịt lớn trước mắt này.

“Oa, trong nhà còn có phiếu thịt ư!”

Mỗi đầu tháng sau khi nhà bọn họ đi lĩnh phiếu, bọn họ sẽ gộp phiếu thịt của mọi người lại với nhau rồi cùng mua ít thịt để người một nhà có chút đồ ăn ngon. Những phiếu thịt còn lại sẽ đổi thành phiếu khác cho những người khác. Có khi sẽ là phiếu công nghiệp, có khi là phiếu vải, phiếu xà phòng, vân vân. Dù sao trong nhà cũng có nhiều người như vậy, có nhiều phiếu cũng có lúc không đủ dùng.

Mới mấy ngày trước vừa ăn thịt xong, trong nhà giờ lại có thịt tiếp. Cho dù là người lớn hay là bọn trẻ con thì đều vui như nở hoa.

Giọng nói kinh ngạc xen lẫn vui sướиɠ của Hà Dũng Đào vừa vang lên, một trong hai cô con gái song sinh Bảo Châu của hắn cười ha ha nói: “Ba ơi ba ơi, thịt không phải do bà nội mua đâu ạ, là dượng nhỏ cho đấy ạ.”

Ở trong lòng của Bảo Châu, cô bé không biết dượng nhỏ là ai nhưng mẹ của bé trộm nói với bé, những miếng thịt thơm ngào ngạt này chính là được dượng nhỏ tặng cho. Vì thế dù Bảo Châu chưa từng nhìn thấy Cố Lập Đông nhưng bé đã biến anh trở thành số một trên cả thịt kho tàu.

“Gọi dượng nhỏ gì đó, vẫn chưa kết hôn mà!”

Mẹ Hà tức giận trừng mắt nhìn con dâu một cái. Bà không dạy câu như vậy cho cháu gái nhỏ mới có mấy tuổi đầu của mình. Vậy đứa trẻ có thể nói được lời này thì chắc chắn là do người lớn dạy.

Giang Mỹ Cúc không ngờ con gái sẽ thoải mái nói ra lời này, bị mẹ chồng trợn mắt nhìn, cô ấy lập tức cười gượng.

Sau đoạn mở đầu nho nhỏ ấy, người một nhà bắt đầu ngồi vào bàn cơm. Thịt kho tàu thơm ngào ngạt phối hợp với những miếng dưa chua ngon miệng. Thịt thơm mà không quá dầu mỡ, ngọt mà không ngấy. Mỗi người đều nhịn không được ăn nhiều thêm một bát cơm.

Không sai, để phối với bát thịt kho tàu xào dưa chua này, đêm nay nhà họ Hà đã nấu một nồi cơm.

Hà Ngọc Yến cũng được ăn bữa cơm ngon nhất ở nhà họ Hà từ lúc xuyên qua đến nay.

Sau khi cơm nước xong, Hà Ngọc Yến lập tức chính thức giới thiệu tình hình cụ thể của Cố Lập Đông cho người trong nhà nghe. Sau khi nghe xong, ba Hà cũng gật đầu: “Xem ra thằng nhóc này cũng không tệ.”

Ba Hà người im lặng ít nói, là người chỉ biết vùi đầu làm việc. Trong nhà có rất nhiều chuyện đều do mẹ Hà quyết định chứ ông thường không nói lời nào. Nhưng nếu mà ông thật sự muốn mở miệng, mẹ Hà sẽ tôn trọng ý kiến của đối phương. Huống hồ hôm nay lúc mẹ Hà đi ra ngoài đổi phiếu với người ta, bà có cố ý hỏi thăm qua Cố Lập Đông.

“Mẹ cũng có hỏi thăm người khác về thằng nhóc này rồi, nghe nói là người này rất hiếu thảo. Mấy năm trước ông của cậu ấy bị bệnh, cậu ấy luôn đi theo sau chăm sóc, chưa từng bỏ bê lấy một ngày.”

Đối với người lớn, đứa trẻ hiếu thảo như vậy bình thường đều là người có nhân phẩm không tệ. Khuyết điểm duy nhất chính là không có ba mẹ người thân. Nhưng điều này đối với người ngoài có lẽ sẽ là khuyết điểm chứ đối với mẹ Hà thì đó lại là một cái ưu điểm rất lớn.

Nghĩ đến những việc xảy ra sau khi bà gả cho chồng mình, mẹ Hà không nhịn được mà bĩu môi. Vì thế mẹ Hà trực tiếp lên tiếng: “Con chọn thời gian nào đó dẫn cậu ấy đến nhà cho nhà ta nhìn thử một cái.”

Ngay ngày hôm sau Cố Lập Đông đã nhận được điện thoại của Hà Ngọc Yến, biết được mình có thể đến cửa chào hỏi. Lúc ấy anh vì vui mừng mà đã nhảy lên ngay tại chỗ.

Nhưng nhà anh không có người lớn, anh cũng không biết lần đầu đến nhà gái thì nên mang theo cái gì mới đúng. Thừa dịp mấy ngày nay được nghỉ, anh vội vàng chạy đến nhà bác Phùng ở khu nhà chung để hỏi thăm. Hỏi xong vẫn thấy không yên tâm, anh lại chạy đi tìm bạn bè để lấy thêm kinh nghiệm, cố gắng muốn thể hiện tốt bản thân trong lần đầu đến thăm.

***

Tám giờ sáng, mặt trời vừa lên cao.

Cố Lập Đông đã rửa mặt mặc quần áo xong xuôi, anh kiểm tra lại quà cáp mà mình đã chuẩn bị lại một lần nữa. Sau khi xác định không có vấn đề gì, anh vui vẻ cầm đồ trong tay chuẩn bị đi ra cửa.

Vừa mới đóng cửa nhà lại, nhóm bác gái ngồi trong sân thứ hai vừa giặt quần áo vừa lần lượt chào hỏi anh: “Lập Đông, cháu đang chuẩn bị đến nhà đối tượng của cháu đấy à?”

Hai ngày nay Cố Lập Đông đi khắp nơi tìm người hỏi thăm kinh nghiệm mua quà cáp, toàn bộ khu nhà ai ai cũng biết. Lúc này mọi người thấy anh xách túi lớn túi nhỏ ra cửa đều không nhịn được mà trêu ghẹo anh.

Cố Lập Đông nghe mấy lời trêu ghẹo ấy đều coi đó như những lời chúc may mắn của mọi người. Anh cười gật đầu, lộ ra hàm răng trắng bóc.

Mấy bác gái thấy anh như vậy đều bật cười ha ha.

Khu nhà chung lại bắt đầu một ngày mới vô cùng náo nhiệt.

“Tôi thấy đối tượng kia của Lập Đông rất không tệ.” Nhìn theo bóng lưng hào hứng của Cố Lập Đông lúc rời đi, dì Thẩm ở sát cạnh nhà Cố Lập Đông không khỏi cảm thán.

Nhà bà và nhà Cố Lập Đông ở sát cạnh nhau, chồng của cô - Khâu Hùng từng nhận được không ít ơn huệ của ông cụ Cố. Đáng tiếc ông cụ mất sớm. Cậu nhóc Cố Lập Đông này lại là người rất có năng lực, sự giúp đỡ của bọn họ cũng chỉ có hạn. Hiện tại thấy đối phương có thể tìm được đối tượng tốt như vậy, cho dù là bà hay là Khâu Tử nhà bà thì đều cảm thấy rất vui.

Những người khác nghe vậy đều sôi nổi gật đầu, đều nói Cố Lập Đông có vận may rất tốt.

“Nghe nói gia đình của cô gái kia làm trong nhà máy thực phẩm. Con bé còn là học sinh cấp ba…”

“Hừ…”

Một âm thanh sắc bén vang lên cắt ngang không khí đang hài hòa ấy. Mọi người quay đầu lại nhìn thử, đúng lúc nhìn thấy bác gái Trịnh đang ôm bồn gỗ đi đến gần.

Lập tức có mấy cô mấy bác vội ngậm miệng lại. Bọn họ ở đây nói Cố Lập Đông có vận may tốt, vậy chẳng phải đang chọc đến ống phổi của bác Trịnh hay sao? Bác Trịnh nóng tính như vậy, bọn họ thật sự không muốn liên quan gì đến bà ta.

“Kiến thức của các cô các bà thật sự quá hạn hẹp. Một học sinh cấp ba thì có gì ghê gớm? Bây giờ ngoài kia có không biết bao nhiêu học sinh cấp ba ra trường không tìm được công việc phải xuống nông thôn đấy thôi.”

Bác gái Khổng ở nhà đối diện lúc này mới mở miệng: “Em Trịnh à, với điều kiện của Lập Đông có thể tìm được một cô gái là học sinh cấp ba đã là không tệ rồi. Sao có thể giống như Kiến Thiết nhà em được…!”

Bác gái Khổng đã hạ xuống một cái thang nhưng bác gái Trịnh chỉ bật cười: “Mấy người cho rằng tôi mắng thằng nhóc Cố Lập Đông này bởi vì nó đã cướp đi đối tượng của Kiến Thiết nhà chúng tôi đúng không? Nhưng này, hừ, tôi không thèm. Không có người này sẽ có người khác, Kiến Thiết nhà tôi sớm muộn gì cũng lập tức có thể tìm được một cô gái có điều kiện còn tốt hơn…”

“Cái gì…”