Chương 19: Mọi việc thuận lợi

Đại khái cốt truyện mấy nghìn chữ vốn không nhắc đến chuyện này. Bây giờ sau khi nghe Cố Lập Đông giải thích, Hà ngọc Yến lại càng hiểu thêm về Cố Lập Đông, như vậy, Hà Ngọc Yến cảm thấy Cố Lập Đông là một người đàn ông tốt.

“Anh sợ tôi ở chung với anh sẽ bị người ta đồn đãi đúng không!”

Thời buổi này danh tiếng vô cùng quan trọng, có thể nói người có danh tiếng tốt làm gì cũng đều đúng. Mặc dù Cố Lập Đông có đơn vị bác bỏ đi tin đồn, nhưng có vài người sẽ chỉ tin những gì mình muốn tin. Gả cho anh, có thể cũng bị người khác nói bóng nói gió.

Vừa hay Hà Ngọc Yến chính là loại người không sợ người khác bàn tán.

Ngay cả ngày hôm qua cô trực tiếp đến nhà ông Lý bên cạnh, chủ động tìm Lý Đại Tráng, Hà Ngọc Yến biết chắc chắn sẽ có rất nhiều người bàn tán sau lưng mình.

Nhưng mà cô cũng không sợ, ở thời đại này danh tiếng rất quan trọng. Nhưng mà chỉ cần sai lầm cơ bản không đáng, thật ra danh tiếng cũng không quan trọng như vậy.

Cố Lập Đông thấy Hà Ngọc Yến biết nỗi băn khoăn của mình, không nhịn được gật đầu. Tiếp đó anh nghe được một câu nói mà cả đời này anh cũng sẽ không quên được.

“Tôi không sợ người khác bàn tán, cũng không sợ vết sẹo của anh, càng không chê nhà anh chỉ có một mình anh.”

“Thật sao?” Cố Lập Đông nhìn ánh mắt chân thành của Hà Ngọc Yến, lời kế tiếp bỗng nhiên không muốn nói nữa.

Anh muốn ích kỷ một lần, nghe theo khát vọng sâu bên trong lòng mình.

Hà Ngọc Yến thấy đối phương hiểu ý của mình, nụ cười trên mặt càng tăng thêm: “Đúng rồi, anh Cố Lập Thành. Tôi tên là Hà Ngọc Yến, ở tại nhà mày thực phẩm số 8 Bắc Thành. Năm nay 18 tuổi, còn một tháng nữa sẽ tốt nghiệp cấp ba. Tôi muốn làm đối tượng của anh, xin hỏi anh có đồng ý không?”

Nói xong, Hà Ngọc Yến đứng lên, đưa một tay về phía đối phương.

Cánh tay trắng nõn, trên mu bàn tay hiện lên rõ ràng những múp thịt đáng yêu. Cố Lập Đông không nhịn được vươn bàn tay thô ráp của mình ra duỗi về phía đối phương.

Màu trắng cùng màu lúc mạch giao với nhau, dưới ánh nắng mặt trời chiếu xuống dường như trắng lên. Mà chủ nhân của hai bàn tay đang đối mặt với nhau. Trong ánh mắt trao đổi, hai người cũng tràn đầy lòng tin với tương lai.

——

“Cho nên, đây là anh cố ý mang cho tôi à?”

Sau khi hai người chắc chắn chọn làm đối tượng, cuối cùng Cố Lập Đông cũng nhớ đến túi dâu tây mình mang tới.

Dâu tây đỏ mọng, cả trái không được chăm chút lớn như đời sau nhưng mùi rất thơm. Hà Ngọc Yến vừa mở túi vải ra liền không nhịn được bốc một quả lên ăn.

Ngọt đậm đà, giống như tâm trạng hiện giờ của cô vậy.

“Sau khi ăn xong nếu như em muốn ăn tiếp, tôi lại đi mua.”

Hà Ngọc Yến sau khi nghe xong, cười bảo Cố Lập Đông ăn chung: “Anh còn có cách này sao!”

Nói đến lĩnh vực mình am hiểu, Cố Lập Đông thay đổi sự qua loa trước đó, bắt đầu nói về nội dung công việc của mình cho Hà Ngọc Yến.

Sau khi nghe xong, Hà Ngọc Yến lại càng hiểu biết sâu hơn về kĩ năng của tài xế trong thời đại này. Cô không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông, cho đến khi lỗ tai đối phương lại đỏ lên. Trong lòng cô xúc động: Đối tượng tốt như vậy, ánh mắt mình quả thực không tệ.

Vừa ăn dâu tây, hai người vừa nói chuyện về công việc, lại trò chuyện về cuộc sống của mình. Vào lúc này Cố Lập Đông mới biết tại sao Hà Ngọc Yến lại cuống cuồng coi mắt.

“Cái nhà họ Bao đó, có cần tôi nhờ một chút quan hệ không?”

Hà Ngọc Yến lắc đầu: “Người kia cũng không phải nhân vật lớn gì, chỉ là hạng tôm tép thôi. Nhưng mà cũng may nhờ tên tiểu nhân này tôi mới biết anh. Chẳng qua là, tôi nghĩ cũng không còn nhiều thời gian nữa. Nếu không anh xem tháng này tìm một khoảng thời gian thích hợp đến nhà tôi chơi nhé?”

Trước tiên đến nhà để cho cha mẹ yên tâm đã, nếu sau này tình huống không ổn thì kết hôn sớm một chút.

***

“Này, cô nói xem lần này Yến Tử có thể thành công được không?”

Trước cửa nhà họ Hà trên tầng hai tòa nhà số ba trong khu nhà máy thực phẩm, Từ Đại Ni ngừng động tác trong tay lại nháy mắt với Giang Mỹ Cúc ngồi ở bên cạnh.

Giang Mỹ Cúc tức giận trợn mắt liếc Từ Đại Ni một cái: “Chị dâu à, sao tôi lại thấy chị có vẻ không thích Yến Tử tìm được đối tượng nhỉ?”

Là chị dâu, Giang Mỹ Cúc không có quá nhiều tình cảm với Hà Ngọc Yến lắm, cô chỉ là em chồng của cô ấy mà thôi. Nhưng cô ấy cũng sẽ không có ác ý gì với cô. Dù sao cũng đều là người cùng một nhà, nếu Yến Tử tìm được đối tượng tốt thì cũng sẽ có chỗ lợi cho gia đình của cô ấy.

Từ Đại Ni bị Giang Mỹ Cúc chặn họng đành miễn cưỡng giải thích: “Ôi trời, Giang Mỹ Cúc, cô nói vậy là không đúng rồi. Việc Yến Tử tìm được đối tượng thì có liên quan gì đến chị cơ chứ? Lòng dạ cô hẹp hỏi không hiểu chị đang nói gì rồi.”

Nói xong, Từ Đại Ni thấy Giang Mỹ Cúc chuẩn bị bùng nổ, cô ta vội vàng nói ra suy nghĩ thật sự trong lòng mình.

“Chị đang nói đến đối tượng của Yến Tử kia, không phải đó là một tài xế à? Tài xế ấy, kiếm chác cũng được nhiều lắm đấy!”

Nói đến đây, giọng điệu của Từ Đại Ni không khỏi mang theo chút sự ghen ghét. Trời mới biết vì để cô ta được đến thành phố, ba cô ta đã gả cô ta cho một người què. Tuy nói anh ta là một công nhân nhưng lương lại chả có bao nhiêu. Thế mà Hà Ngọc Yến tùy tiện tìm cũng tìm được một đối tượng làm tài xế.

Nghe nói cậu tài xế đó không đẹp lắm, trong nhà cũng không có người thân nào giúp đỡ. Nhưng công việc tài xế là một công việc tốt. Gả cho cậu ta, sau này muốn gì thì sẽ có đó. Sinh con ra còn có thể thừa kế bát kiếm cơm lái xe của đối phương nữa. Loại chuyện tốt như vậy, cô ta thật sự rất ghen tị! Nhưng không có cách nào, cô ta cũng lấy chồng rồi. Nghĩ kỹ lại nếu như Hà Ngọc Yến tìm được một đối tượng tốt như vậy thì cô ta thân là chị dâu cả, biết đâu được cũng có thể thơm lây.

Giang Mỹ Cúc nghe ra được ẩn ý trong lời nói của Từ Đại Ni, cười nhạo nói: “Cho dù đầu óc của chị có thông minh đi hơn nữa, dù người ta có thu được nhiều lợi đi chăng nữa thì cũng không đến lượt chị dính vào! Không giống như tôi có quan hệ không tệ với Yến Tử. Hơn nữa, không phải lúc trước chị còn xúi giục Yến Tử gả cho Ngô chủ nhiệm nào đó hay sao?”

Vừa nghe thấy Giang Mỹ Cúc nhắc đến Ngô chủ nhiệm, Từ Đại Ni lập tức cảm thấy khó thở. Không phải cô ta cảm thấy bản thân sai mà là do mẹ chồng đã luôn cấm cô ta không được nhắc bất cứ chuyện gì liên quan đến Ngô chủ nhiệm ở nhà.