Chương 18: Hẹn hò

Thời gian thoáng cái đã trôi qua, lúc mặt trời mọc ngày hôm sau, Hà Ngọc Yến đã mở mắt.

Bây giờ cô có thể thấy nửa cửa sổ của gian nhỏ bên cạnh, ánh mặt trời xuyên thấu quá hoa văn trên thủy tinh chiếu vào, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.

“Hôm nay là một ngày tốt lành.”

Không giống với hai lần coi mắt trước, lần chính thức gặp mặt với Cố Lập Đông này Hà Ngọc Yến vô cùng coi trọng.

Trang phục cô mặc là một áo tay ngắn có vài chấm bi màu vàng nhạt. Hà Ngọc Yến đã rất ngạc nhiên sau khi tìm được quần áo đựng trong rương gỗ. Quần thì tương đối bình thường, được làm bằng chất vải cotton màu xanh đơn giản nhất, hơi phồng, hoàn toàn không nhìn ra eo.

Giày là một đôi giày xăng đan màu nâu vô cùng quý hiếm trong thời buổi nay, phần đai bị đứt, là cha Hà dùng que hàn nung đỏ cho nóng chảy đính lại.

Cứ như vậy, Hà Ngọc Yến mặc bộ đồ này ăn sáng xong liền đi ra ngoài.

Từ cửa nhà rời khỏi khu, dường như tất cả mọi người thấy cô đều biết hôm nay là ngày Hà Ngọc Yến đi gặp mặt đối tượng “quỷ nghèo” kia của cô.

Hà Ngọc Yến không để ý tới tiếng nghị luận sau lưng. Cuộc sống mình trải qua, càng để ý ánh mắt người ngoài thì sống càng cực khổ.

***

Lúc đi đến công viên, người tương đối ít, Hà Ngọc Yến và Cố Lập Đông đã hẹn địa điểm gặp nhau ở nơi này. Sau khi xuyên tới đây, lần đầu tiên cô tới công viên này là lần gặp mặt Bao Lực. Trải qua lần đó khiến cuộc sống của Hà Ngọc Yến tăng thêm một chút phiền toái nhưng bởi vì đối phương giở trò cho nên cô mới quen biết Cố Lập Đông.

“Cô Hà…”

Từ xa Hà Ngọc Yến đã nhìn thấy một thân hình cao lớn, đối phương thấy mình liền bước nhanh tới. Càng đến gần, Hà Ngọc Yến càng nhìn rõ bộ dáng của đối phương.

Màu da lúa mạch rất hợp với bộ dạng mắt to mày rậm, nhìn vô cùng cường tráng. Mà vết sẹo nơi khóe mắt kia khiến cho người này thêm vài phần dã tính. Người này không ai khác chính là Cố Lập Đông.

Thời gian hẹn gặp mặt là lúc 9 giờ sáng nhưng Cố Lập Đông đã đến nơi này từ 8 giờ, anh cầm một túi dâu tây, tâm trạng kích động đi đi lại lại khắp công viên.

Vì vậy khi nhìn thấy Hà Ngọc Yến đến Cố Lập Đông hưng phấn lên tiếng gọi đối phương trước, nhưng khi đi đến bên cạnh Hà Ngọc Yến, anh lại có chút khẩn trương.

Hà Ngọc Yến thấy dáng vẻ luống cuống tay chân của đối phương, nhịn không được cười rộ lên. Nụ cười này đã hóa giải sự căng thẳng của Cố Lập Đông.

“Cô Hà… Chào buổi sáng…”

Lời này khiến cho Hà Ngọc Yến muốn cười nhưng quan sát thấy rái tai đối phương đỏ bừng, cô quyết định nhịn xuống.

“Chào buổi sáng, anh Cố, anh ăn chưa?”

Lời vừa thốt ra, Hà Ngọc Yến lập tức cảm thấy mình cũng là kẻ cùi bắp. Cô vỗ vỗ khuôn mặt nóng bừng, Hà Ngọc Yến nở nụ cười tươi với Cố Lập Đông: “Anh Cố, đi thôi. Đến chòi nghỉ mát phía trước ngồi một chút.”

——

“Cô Hà, ngày hôm qua tôi nói rồi, chuyện tìm hiểu hay là thôi đi…”

Vừa ngồi xuống, Cố Lập Đông không kịp chờ nói ra ý định của mình, anh sợ trì hoãn tiếp nữa bản thân sẽ không mở miệng được.

Hà Ngọc Yến xua tay: “Tôi đã nói rồi, chúng ta không tìm hiểu lẫn nhau làm sao biết không thích hợp chứ?”

Trong lời nói bình tĩnh lộ ra một chút kiên định của cô khiến cho tâm trạng nóng nảy của Cố Lập Đông từ từ bình tĩnh lại.

“Tình huống trong nhà tôi, ngày hôm qua không phải Đổng Kiến Thiết đã nói qua rồi sao?”

Ngày hôm qua sau khi Hà Ngọc Yến nói muốn làm đối tượng kết hôn với anh, anh liền nói đơn giản qua loa tình huống của mình.

“Tôi là cô nhi, cô cũng biết, tôi không biết cha mẹ là ai, được ông nội tôi nhặt được đem về nuôi. Nhưng ông nội cũng ở đây được một thời gian thì qua đời, bây giờ trong nhà chỉ có một mình tôi. Ngoại trừ hai gian nhà rộng bừa bộn, có một công việc chính thức ra, ưu điểm gì khác cũng không có. Hơn nữa, mặt mũi tôi còn…”

Cố Lập Đông nghe các bác gái trong đại viện nghị luận về mình không chỉ một lần, nói với điều kiện này của anh, nhiều nhất chỉ tìm được một cô nương nông thôn, cô nương nông thôn thì sính lễ không cao. Đối với việc tìm đối tượng anh cũng không có bao nhiêu yêu cầu, nhưng bây giờ Hà Ngọc Yến muốn mình làm đối tượng, Cố Lập Đông chỉ sợ đối phương đi theo mình phải chịu khổ vất vả, vì vậy chỉ có thể nhịn đau từ chối.

Hà Ngọc Yến nghiêm túc nghe đối phương giải thích, hiểu thêm về nỗi băn khoăn của anh. Chờ sau khi Cố Lập Đông nói xong, Hà Ngọc Yến nói thẳng: “Nhưng những vấn đề này đều không phải vấn đề lớn!”

Không cha không mẹ, không người giúp đỡ. Nhưng cô có tay có chân, hơn nữa qua mấy năm nữa xã hội tiến bộ hơn thì còn có nhiều cơ hội hơn. Hơn nữa, Cố Lập Đông là tài xế. Tài xế ở thập niên bảy mươi là một chén cơm vàng, là một trong “tám ông lớn” người người hâm mộ đấy.

——

“Bây giờ anh là tài xế cấp mấy?”

“Tôi là cấp bốn, mỗi tháng tiền lương cơ bản là 42 đồng. Hơn nữa mỗi chuyến xe đơn vị sẽ có thêm trợ cấp. Cộng thêm những phúc lợi khác, mỗi tháng cũng có thể có tầm sáu bảy mươi.”

Năm nay một cân gạo là 15 xu, một cân thịt 60 xu, một cân cải trắng 18 xu. Giá hàng thấp như vậy, một tháng sáu bảy mươi đồng là thu nhập rất cao.

Hà Ngọc Yến nghĩ như nào thì nói thế đó: “Tiền lương của anh cao như vậy, cho dù không có người lớn giúp đỡ cũng không cần từ chối tôi! Tiền lương này hoàn toàn nuôi đủ một nhà già trẻ rồi!”

Cố Lập Đông nghe nói vậy, không nhịn được giơ tay sờ vết sẹo trên khóe mắt. Một người tài xế như anh bị người ta nói khó tìm được đối tượng cũng liên quan đến vết sẹo này.

Vết sẹo không chỉ khiến mặt mày anh hốc hác, còn khiến cho rất nhiều người bên ngoài đồn đãi anh làm chuyện xấu.

Nhưng thực tế, vết sẹo này có khi lái xe gặp phải bọn cướp, vật lộn với côn đồ mà tạo thành. Lúc ấy cả người và hàng trên xe đều trở về xưởng an toàn nhưng trên người mỗi người cũng loang lổ máu. Đặc biệt là anh, lúc đó căng thẳng, ngay cả lúc xuống cửa xe, trong tay cầm con dao phay cũng không buông xuống.

Cũng bởi vì bộ dạng này, một số ít người trong xưởng đồn đãi anh chém người như bổ dưa, vết sẹo ở khóe mắt là minh chứng.

Sau đó lãnh đạo trong xưởng bác bỏ tin đồn lần nữa nhưng vẫn có người không hiểu rõ nội tình không tin, mà anh cũng phải mang cái danh “chém dưa”.